TIẾT HỌC CUỐI CÙNG
(Viết tặng thầy cô dạy văn đã nghỉ hưu)
Đôi lúc
nhớ lại tiết đầu tiên thực tập
Tim đập nhanh, giảng lấp bấp…vụng về,
Mặt người thầy đỏ bừng… luống cuống.
Những cái miệng nhỏ xinh dưới kia,
len lén giấu nụ cười.
Tiết học này, tiết học cuối đó thôiHẵn lòng thầy xốn xang lắm vậy ?
Tim đập nhanh, giảng lấp bấp…vụng về,
Mặt người thầy đỏ bừng… luống cuống.
Những cái miệng nhỏ xinh dưới kia,
len lén giấu nụ cười.
Tiết học này, tiết học cuối đó thôiHẵn lòng thầy xốn xang lắm vậy ?
Tuy
tuổi nghề đã hơn phần tư thế kỷ
Lời giảng Kiều vẫn cứ mê say,
Thương học trò tiết bài viết loay hoay,
Trang giấy trắng nắng ùa vào nhảy múa,
Nhớ nhầm mãi câu văn này, câu thơ khác…
Tiếng trống điểm rồi không kịp để ra chơi.
Viên phấn cũng buồn nên hạt bụi rơi rơi…,
Thời thanh xuân vơi dần theo trang giáo án
Thế mà đã mấy mươi năm,
Lời giảng Kiều vẫn cứ mê say,
Thương học trò tiết bài viết loay hoay,
Trang giấy trắng nắng ùa vào nhảy múa,
Nhớ nhầm mãi câu văn này, câu thơ khác…
Tiếng trống điểm rồi không kịp để ra chơi.
Viên phấn cũng buồn nên hạt bụi rơi rơi…,
Thời thanh xuân vơi dần theo trang giáo án
Thế mà đã mấy mươi năm,
vẫn
nhớ hoài tiết dạy ngày hôm ấy!
Chợt
nhận ra tuổi mình trĩu nặng hai vai
Trọn
cuộc đời chèo chống mỏi đôi tay,
Đón đưa
những người khách hồn nhiên vô tư lự.
Bước
chân lên bờ có ai… ngoái lại,
Cám ơn
người lái đò một chút bâng khuâng?
Thầy
giấu nỗi ngậm ngùi trong nắng hoàng hôn
Tiếng
trống chiều nay buồn hơn mọi bữa,
Xếp lại
trang sách cuối cùng,
bước qua ngạch cửa…
Tiếng
vọng thầm…
mai thầy
đã nghỉ hưu!
Tháng 10.2008
Trúc Linh Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét