Thơ
ĐÀM LAN
ĐÊM HÀ NỘI
Ngủ chưa em ? Hà Nội vào đêm lắng
Tiếng rao nghiêng rơi ngõ nhỏ chập chờn
Hà Nội mùa nghe rấm rứt từng cơn
Trên mái phố lá bàng rơi quạnh quẽ
Ngủ đi em. Giấc say mơ nhè nhẹ
Có ai vừa run sắc lá vàng thu
Hà Nội thâm nghiêm như một khúc ca trù
Và em nữa, đã bao giờ chan chứa
Khép rèm mi. Hà Nội ngày cổ tích
Có giọng trầm mẹ thủ thỉ ngàn xưa
Gót thi nhân tạc vóc mai rùa
Chuông đồng vọng u u lời trăn trở
Hãy ngon say rồi mai trang sách mở
Chép từng dòng văn hiến đã nghìn năm
Hà Nội đêm vẫn lặng lẽ âm thầm
Ru khao khát một niềm mơ cháy bỏng
ĐÁNH RƠI
Qua cầu ai nỡ đánh rơi
Lời thương đã của một thời đắm say
Đánh rơi một trái tim đầy
Mà xưa ai đã từng ngày thiết tha
Cứ ngỡ rằng nhau sẽ mãi thôi
Thế mà ngần ấy đã phai phôi
Có ngọn gió nào đang thơ thoảng
Thổi chiếc lá bay phía cuối trời
Lẽ nào câu mong đợi
Của một sáng bên hồ
Giờ đã xa vời vợi
Đã tan vào hư vô
Thế rồi chiều đi về phía không màu
Thế rồi ta đi về phía không nhau
Thế rồi năm tháng chỉ còn là con số
Nhảy múa trên mái đầu mai trắng phau
Đánh rơi một tiếng tình không trọn
Đánh rơi một khoảnh khoắc nhiệm màu
Đánh rơi…
Thôi cũng đành băng giá
Hụt chuyến đò đời
Đánh rơi nhau
NÀY CƠN GIÓ
Này cơn gió xin đừng tung hạt bụi
Để chiều thôi rơi trên mắt mi sầu
Đã qua rồi những năm tháng bể dâu
Vừa hửng nắng xin đừng rơi mưa nữa
Này cơn gió hãy lùa hương phía khác
Để chiều sương buông nhẹ phía bên này
Ông mặt trời đã lẩn phía sau mây
Ngày đã xuống và đêm đừng hoang mị
Này cơn gió xin đừng rung lá chiếc
Chút mong manh mơ một khắc yên bình
Lá bây giờ xin khép tiếng lặng thinh
Xanh thêm chút để hong màu cho nắng
Này cơn gió xin đừng đem bão tố
Sóng muốn yên biển muốn lặng lâu rồi
Bãi cát dài êm ả giãi thảnh thơi
Thôi xốc xủi thôi cồn cào lốc cuốn
Hãy tan đi hãy chỉ là cơn mộng
Để âm thầm lá nhỏ giữa ngàn xanh
TÌNH ƠI !
Mênh mang kìa con phố
Giăng nhẹ trong ráng chiều
Một vầng mây xám mỏng
Chiếc lá vàng liêu xiêu
Người đi về phương ấy
Ngày mong manh sắc trời
Nghe từ trong sâu thẳm
Có tiếng cười rơi rơi
Ta âm thầm xa bước
Một tấc lòng đơn côi
Mùa xa xa xa lắm
Ngày hương đã qua rồi
Ừ thôi về nhặt lại
Dư âm của giợt đời
Tìm vào trong đáy cốc
Có bóng người chơi vơi
Thơ Đàm Lan/ Dung thị Vân đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
ĐÀM LAN
ĐÊM HÀ NỘI
Ngủ chưa em ? Hà Nội vào đêm lắng
Tiếng rao nghiêng rơi ngõ nhỏ chập chờn
Hà Nội mùa nghe rấm rứt từng cơn
Trên mái phố lá bàng rơi quạnh quẽ
Ngủ đi em. Giấc say mơ nhè nhẹ
Có ai vừa run sắc lá vàng thu
Hà Nội thâm nghiêm như một khúc ca trù
Và em nữa, đã bao giờ chan chứa
Khép rèm mi. Hà Nội ngày cổ tích
Có giọng trầm mẹ thủ thỉ ngàn xưa
Gót thi nhân tạc vóc mai rùa
Chuông đồng vọng u u lời trăn trở
Hãy ngon say rồi mai trang sách mở
Chép từng dòng văn hiến đã nghìn năm
Hà Nội đêm vẫn lặng lẽ âm thầm
Ru khao khát một niềm mơ cháy bỏng
ĐÁNH RƠI
Qua cầu ai nỡ đánh rơi
Lời thương đã của một thời đắm say
Đánh rơi một trái tim đầy
Mà xưa ai đã từng ngày thiết tha
Cứ ngỡ rằng nhau sẽ mãi thôi
Thế mà ngần ấy đã phai phôi
Có ngọn gió nào đang thơ thoảng
Thổi chiếc lá bay phía cuối trời
Lẽ nào câu mong đợi
Của một sáng bên hồ
Giờ đã xa vời vợi
Đã tan vào hư vô
Thế rồi chiều đi về phía không màu
Thế rồi ta đi về phía không nhau
Thế rồi năm tháng chỉ còn là con số
Nhảy múa trên mái đầu mai trắng phau
Đánh rơi một tiếng tình không trọn
Đánh rơi một khoảnh khoắc nhiệm màu
Đánh rơi…
Thôi cũng đành băng giá
Hụt chuyến đò đời
Đánh rơi nhau
NÀY CƠN GIÓ
Này cơn gió xin đừng tung hạt bụi
Để chiều thôi rơi trên mắt mi sầu
Đã qua rồi những năm tháng bể dâu
Vừa hửng nắng xin đừng rơi mưa nữa
Này cơn gió hãy lùa hương phía khác
Để chiều sương buông nhẹ phía bên này
Ông mặt trời đã lẩn phía sau mây
Ngày đã xuống và đêm đừng hoang mị
Này cơn gió xin đừng rung lá chiếc
Chút mong manh mơ một khắc yên bình
Lá bây giờ xin khép tiếng lặng thinh
Xanh thêm chút để hong màu cho nắng
Này cơn gió xin đừng đem bão tố
Sóng muốn yên biển muốn lặng lâu rồi
Bãi cát dài êm ả giãi thảnh thơi
Thôi xốc xủi thôi cồn cào lốc cuốn
Hãy tan đi hãy chỉ là cơn mộng
Để âm thầm lá nhỏ giữa ngàn xanh
TÌNH ƠI !
Mênh mang kìa con phố
Giăng nhẹ trong ráng chiều
Một vầng mây xám mỏng
Chiếc lá vàng liêu xiêu
Người đi về phương ấy
Ngày mong manh sắc trời
Nghe từ trong sâu thẳm
Có tiếng cười rơi rơi
Ta âm thầm xa bước
Một tấc lòng đơn côi
Mùa xa xa xa lắm
Ngày hương đã qua rồi
Ừ thôi về nhặt lại
Dư âm của giợt đời
Tìm vào trong đáy cốc
Có bóng người chơi vơi
Thơ Đàm Lan/ Dung thị Vân đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét