Thơ
HUY TRỤ
XUÂN KHÚC THỊ MÀU
Xuân rồi đấy, Thị Mầu ơi!
Yếm đào khoe cái đất trời non xanh
Đông giấu kín, hạ để giành
Thị Mầu mà vắng, chả thành hội xuân
Lẳng lơ, ai chẳng có phần
Tại người giả bộ, lối gần quành xa
Thị Mầu chẳng giống người ta
Đành mang lấy tiếng gọi là…lẳng lơ
Đã sông, thì có hai bờ
Đã Mầu, thì thấy của chua là thèm
Ối người ăn chả, ăn nem
Phận Mầu ăn quả táo mềm trời cho
Chuyện ngày nay, chuyện ngày xưa
Thật như đếm, lại như đùa nhân gian
Tình là muôn tiếng tơ đàn
Thị Mầu so khúc tình tang với người
Lại về xuân đấy, Mầu ơi!...
BÔNG HỒNG CÓ GAI
Bông hồng…bông hồng có…gai
Như em đương độ…áo cài chật khuy
Gió xuân cái gió…đương thì
Ngã vào tôi, níu bước đi…ngập ngừng
Còn em cứ…dửng dừng dưng
Như trong trời đất chưa từng…có tôi
Tóc chi như suối của trời
Có đuôi mắt buộc “chết” người như không!
Tôi về gõ cái long đong
Sắm con thuyền ngược bến sông đợi người
Cánh hồng biết có còn tươi
Vớt lên lại sợ…gai…mười ngón đau..
MIỀN RIÊNG TÔI
Tôi lần trở lại dòng sông
Dòng sông Mã của đục, trong một đời
Cái làng Bồng Thượng của tôi
Nổi lên như tấm bia trời bên sông
Núm rau vùi thuở lọt lòng
Bể dâu mấy, cũng nhớ mong gọi về
Cỏ vàng áy vạt chân đê
Tôi ngơ ngác gặp chú bê lạc bầy
Cúi đầu giọt xót, giọt cay
Nghe trong đất nắm xương gầy khói hương
Sông đi chỉ có một đường
Đời người trôi dạt mấy phương chưa thành...
Sau bao chìm lấp, nổi nênh
Sóng xô bạc mặt, thác vênh lòng thuyền
Chỉ còn trong vạt áo em
Để tôi tìm lại một miền riêng tôi...
Làng Bồng Thượng, cuối đông
1995
BẤT CHỢT
Bất chợt lại một ngày
Lại một đêm bất chợt
Đời người bao khoảnh khắc
Thành bất chợt vậy thôi!
Cái ta gọi một đời
Mỏng tang như tờ giấy
Vui buồn đong đếm lại
Viết chưa đầy câu thơ.
Bất chợt buồn ngẩn ngơ
Bất chợt cười ha hả
Ta thoát già thoát trẻ
Ta dở đêm, dở ngày…
Cái ngỡ có trong tay
Chưa thành hương, thành sắc
Cái không nhìn rõ mặt
Cứ nhởn nhơ nói cười
Cái bụi bay về trời
Vàng son rơi xuống đất
Tất cả là bất chợt
Để ta còn câu thơ…
Thơ Huy Trụ / Ngô Minh đọc chọn/
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét