Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Thơ Phan Thái

Thơ
Phan Thái

ĐT: 0913 256 857

NGỎ VỚI THỊ MẦU


Mầu ơi! Nô đã bớt nghèo
Thời lấm láp chỉ tích chèo ấy thôi.!
Bây giờ sao đã đổi ngôi
Bọn vô lại chẳng còn ngồi chiếu trên.

Một khi vạt váy bay lên
Rong rêu nào bám nổi bên sân đình.
Dở hay dẫu một chút tình
Còn hơn len lén đi rình của chua.

Can chi con tạo cứ đùa
Hồng nhan đâu để bán mua trận cười.
Lỡ theo nhang khói về trời
Lấy gì đắp đổi được lời thương yêu.!

Chiếu hoa hơn lọng nhiễu điều
Đã yêu giông gió cũng liều một phen.
Mượn trăng  một nhúm thay đèn
Mặc cho giời đánh đòn ghen nghe Mầu!
Rách thì rơm rạ mà khâu
Ta trong hồn cốt miếng trầu trăm năm!



VỀ HONG THƠ MÌNH


Đồng tiền đóng học cho con
Trông vào hạt thóc đang còn trổ bông.
Ruộng lầy tái rịm ngày đông
Con trâu kéo cả cánh đồng về thôn.
Khói rơm ngầy ngật hoàng hôn
Chuông thiền mài nhạt dại khôn nỗi đời
Trong bao nhiêu tiếng ru hời
Bấy nhiêu ấp ủ mẹ cời trăng lên.

Phận người trong mỗi cái tên
Cô Liềm, cậu Hái… vang trên sân đình.
Lo đàn lợn ốm hơn mình
Vác cày,vác cả rung rinh mùa màng.

Trăng tan vào tiếng sẩy sàng
Mẹ vo đêm cất trong hàng mi cay.
Sương khuya rụng lõm nhịp chày
Giọt mồ hôi đọng ánh ngày thật trong.

Xa quê như gánh hàng rong
Cuối chiều bán ế rát lòng tiếng rao.
Trở về mót nắng cầu ao
Hong câu thơ, trộn ta vào tiếng quê.!

LỐI VỀ TUỔI XƯ­A


Cải ngồng đã cắt muối dư­a
Bến sông chật gió chỉ thừa một tôi
Dáng con đò nhẫy mồ hôi
Sông thau tháu giọt chiều vồi vội tan.

Gập ghềnh muôn nỗi đa đoan
Ta hong giữa phố phư­ờng ngàn ngạt xa.
Chẳng nguôi bầu bí d­ưa cà
Đợi mùa  nụ nảy, nẻo hoa lỡ làng.

Nắng mư­a rát ruột mùa màng
Khuyết tròn trăng chải lênh lang bóng mình
Đong đư­a câu hát sân đình
Cải ngồng  nõn cả trong hình dáng quê.

Chút mùa năm cũ ven đê
Vàng lay láy ngập lối về tuổi x­ưa!

LÝ LƠI CÕI MÌNH


Chẳng hay sáng nắng chiều mưa
Vấp đêm mới biết ta chưa rõ mình.!
Tiền bao kẻ quý hơn tình
Miệng cười, tâm tưởng phiêu linh đắng lòng.
Lở bồi sông có trời hong
Tình người vơi cạn ai đong cho đầy.
Chữ nhân giả gió thêu mây
Bão giông trong đục từng giây khó lường
Xa quê chữ nghĩa dặm trường
Trái lành thì ít, gió sương thì nhiều.
Ưa nhau bay lượn như diều
Không ưa bụt cũng lấm điều thị phi
Nhọc nhằn lê bước thiên di
Lệch lời để nhẫn nhịn vì áo cơm…
Ghếch chân ngả gối rạ rơm
Thảnh thơi đêm gội trăng thơm gió đồng.
Mới hay quê kiểng nâu sồng
Cho ta một cõi mênh mông là mình


MẸ Ở QUÊ RA


Mẹ ra phố được mấy ngày
Đã quầy quả cứ đòi quay về làng.

Quen nong nia với giần sàng
Chõng bên thềm rổn rảng hàng xóm qua.
Trên này bầu bạn thì xa
Con cháu vắng, mẹ vào ra một mình.

Ti vi bật mấy chương trình
Ghét nhảy nhót, lại sập xình nhạc tây.
Phố đông cửa khép cả ngày
Đứng ngồi quanh quẩn chân tay hóa thừa.

Chải đầu mái tóc thì thưa
Lại lau nhà, dẫu biết vừa mới lau.
Bần thần xếp chén,  nhặt rau
Cứ ngong ngóng, chỉ mong mau đến chiều.

Thương con nhớ cháu thì nhiều
Mẹ rằng: “Nhớ quá tao liều ra thăm
Ở đây ngồi chán lại nằm
Dưới quê mùng một ngày rằm ai lo”…


Rưng rưng đưa mẹ sang đò
Chiều sương thì lạnh, cánh cò thì hoang.!..
.

Thơ Phan Thái/ Nguyễn Hữu Quý đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét