Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Thơ Lương Định


Thơ
LƯƠNG ĐỊNH

AI ĐƯA ĐÒ CHIỀU

Anh như kẻ lỡ chuyến đò
Một chiều ngồi lặng ngóng bờ bến xa
Dòng sông như mãi rộng ra
Và em tít tận mờ xa cuối trời

Rối lòng tiếng gọi đò ơi
Mênh mang sóng cuộn không lời vọng thưa
Phũ phàng trời đổ cơn mưa
Mịt mùng sông nước ai đưa đò chiều…

Sài Gòn 3/1/2010

GIÀ Y K’RANG

Những nếp nhăn trên gương mặt già Y K’Rang
Sự tồn tại dai dẳng của ký ức
Chuỗi ký ức buồn, vui  già đã muốn đem chôn
Nhưng nó luôn sống dậy
Ký ức chồng chất
Ký ức trĩu nặng
Chồng chất thời gian
Trĩu nặng thời gian
Gìa không nhớ nổi tuổi mình
Bấm đốt ngón tay đã ngoài trăm mùa rẫy
Không nhớ hết mùa no, nhưng nhớ hoài mùa đói
Dân bon Pi Nao ai mất ai còn
Gìa nhớ từng gương mặt

Những lễ hội đâm trâu tạ ơn trời đất
Gìa nhớ mãi cái thời trắng đêm múa hát
Trắng đêm thổi kèn M’Buăt , sáo N’hôm cho người con gái M’Nông
theo về làm vợ sinh con
Tiếng sáo Ta rah rling* véo von như chim hót
Nau chă nghêt * vui lời mời uống rượu
Nau tăp rưng phan * da diết nỗi buồn
Ký ức ùa về lồng lộng gió cao nguyên

Chiều nay già ngồi lặng
Ngắm le lói hoàng hôn
Đôi mắt đầy âu lo thảng thốt
Bao cánh rừng đại ngàn thẳm xanh ngày xưa giờ biến mất
Những đêm trăng con mễn con nai không về tác
Có con suối đã chết
Có dòng sông đang chết
Cây K’nia và chim Ch’rao chỉ còn trong câu hát…
Trên cao nguyên M’Nông khô khát
Người tứ xứ tụ về
Tiếng nói khác và lòng người cũng khác
Ôi Pi Nao rồi sẽ ra sao?
Gìa lặng lẽ thổi kèn M’buăt, sáo N’, hôm
Cho vợi đi nỗi niềm…

(*) Tên các loại sáo M’Nông
Đắc Nông những ngày tháng 5/2012.

 
Thơ Lương Đinh/ Dung thi Vân đọc chon
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét