Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Thơ DUNG THỊ VÂN


Thơ
DUNG THỊ VÂN


KHÔNG ĐỀ
 
Cuối đông sương ngủ lưng chừng dốc
Sương tím không hay nắng mé đồi
Ai gọi cho mình... vênh cả guốc
Giật mình vấp phải tiếng thông rơi
 
VIẾT CHO ANH

Anh có biết
Mỗi một ngày qua đi
Là một nét già hư hao trên khuôn mặt
Em làm sao trẻ mãi để được Người nhìn yêu thương
Nhưng
Trái tim em
Nghìn năm vẫn trào tuôn dòng máu nóng
Chảy vào tim anh
Nhung nhớ đến không cùng

Ngày của trời đêm của đất
Em là của anh
Đến hơi thở cuối cùng


EM NƠI XỨ LẠ

Em về giọt nắng chia hai
Tháng năm ghềnh gập gót hài chông chênh
Tình ơi sao mãi lênh đênh
Em nơi xứ lạ bấp bênh phận người

Giơ tay hái nhánh sương trời
Biển tình dậy sóng không lời ái ân
Trang thơ tiếng nhạc vô ngần
Xé tờ lịch cũ phân vân thở dài...

 MÀU CHIỀU

Hàng tương tư luống hững hờ
Đợi anh từ phía xa mờ chiêm bao

Thôi hoa tím ngủ ngoan nào
Tay em hứng giọt mưa vào rưng rưng

Hỏi vòm phượng tím ngập ngừng
Mắt ai như lá dõi từng dáng yêu

Em xin rủ cả màu chiều
Về đây thổn thức bao điều nhớ quên

THỔN THỨC

Mai anh về mắt cải vàng hoe nhớ
Chiều xuân xưa thương đốm cúc ngây khờ
Vòng tay ấm mang mang lời hẹn ước
Em giật mình ngơ ngẩn cả vần thơ

Mai anh về áo em nhàu nếp gió
Vùng đảo xa biền biệt tím mong chờ
Bàn tay nhớ ước gì còn run mãi
Hơi thở nào vội vã ướt niềm mơ

Ta gặp nhau lạ kỳ đêm huyền diệu
Để đem về xao động một niềm yêu
Câu thơ viết thay cho lời thương nhớ
Thoáng men say - Em thổn thức bao điều!
.
Thơ Dung Thị Vân/ Tác gitự chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét