MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH
Thơ lục bát và...
Thơ lục bát và...
Văn bút
Lá xanh cõng nắng
sang mùa
Phất phơ sương
khói hiên chùa gọi nhau
Làm thơ, hoa cỏ
chụm đầu
Bức tranh mây
nước gam mầu nhẹ loang
Tâm lang thang, ý
lang thang
Vẽ vời dăm chữ,
mấy hàng tặng xuân
Non kia đá đứng
trầm ngâm
Nghe biển
Rì rào sóng vỗ lòng ta
Một con còng nhỏ chạy ra, chạy vào
Nhặt hạt cát, ngó trời cao
Chợt đâu muối mặn, hiểu sao hỡi còng
Suốt đời xây tổ vô công
Nghe chưa tiếng quẫy giữa lòng biển
xanh
Bèo rêu ai bỏ bên ghềnh
Để cho trăng nước đọc tình không
hoa!
Biển ơi, sóng vỗ như là...
Hẹn mai
Mai lên non khói ngồi tu
Xem cây ngắm đá, mộng dù cỏn con
Ngủ say như cục như hòn
Vì ta trăm tuổi vẫn còn hài nhi
Lên non rồi chẳng được gì
Vì không chi được nên đi nhẹ
nhàng
Bao giờ trăng mọc sông ngàn
Bè lau một lá, lang thang dòng về!
Bèo đốm và trang kinh
Đêm hôm quen thói tọa thiền
Cô liêu khinh thoát dạo miền trống
không
Trống không chẳng lục chẳng hồng
Mà sao nom rõ một dòng nước xao
Cái gì! Ai đó rầm rào
Chèo lên chống xuống cái ao đời mình
Bèo hoa đốm tía rập rình
Leo lên tĩnh tọa trang kinh để hờ!
Tặng trí giả
Chợ triền cát bụi mù bay
Lên non cao, được nửa ngày thảnh
thơi
Có cỏ hoa, riêng nắng trời
Có cây xanh, ngủ giữa vời bình yên
Mây trắng bay, thản ưu phiền
Đá, chim, khe, suối một miền an như
Sương ngàn phủi giọt trầm tư
Dính sau vai áo cổ thư mấy dòng
Để cùng chiếc bóng qua sông
Để cùng sương nước, bèo rong bạn
vàng!
Đầu non chẻ đá
Có người chẻ đá đầu non
Vỡ ra mặt mũi mấy hòn trần lao
Trái tim lắm chuyện rì rào
Xanh chàm độ ấy, hư hao mỗi ngày
Có mưa và gió lắt lay
Nỗi đau nhắp cạn, không say cũng
buồn
Nỗi buồn phủi gió đi luôn
Cho thơ cánh vỗ tận nguồn điêu linht
Rồi ra hoa lá trữ tình
Nảy ra bến nọ, dặm trình cuộc kia
Ô hay! Giữ cõi chia lìa
Nỗi lòng trăng tỏ, sớm khuya thầm
thì...
giun dế,
hư vô
và hạt
lửa xanh
tôi chẳng
có gì để lại cho em
đêm
tiếng dế
giun râm ran vách tối
có một
hang sâu
hạt lửa
xanh và ký ức!
nó cháy
nó cháy
sáng
dịu dàng,
nóng bức mà không khói
ý tưởng
tan loãng ra
không
thấy tro tàn
chỉ nghe
sự bình yên cựa mình, tróc vỏ
như hạt
ngô hạt đậu
trong khu
vườn tâm tưởng
của vị
thiền sư đạt ngộ!
em có
biết chăng
khi tuổi
tác đã chống gậy đứng trong đêm
nhìn qua
tháng năm
sẽ thấy
những dòng sông, những con đường,
và rất
nhiều lối rẽ!
những người
mình thương
những
người mình ghét
được và
mất
thành và
bại
vui và
khổ...
những cái
mình cho đi
và những
điều mình cảm nhận
sẽ là vô
nghĩa
nếu đọng
thành ký ức
đêm và
hạt lửa xanh
sẽ tôi
luyện thành một thanh gươm
trên tay
chàng dũng sĩ
thách đấu
với hang thẳm Ràgu
nơi tối
tăm của cái ác
và giun
dế vẫn kêu đêm
với ngôn
ngữ của thời gian
trong
tương quan hiện tồn và sự sống!
tôi chẳng
có gì để lại cho em
khi tôi
phủi xác thân như phủi một hạt bụi rơi
và nó sẽ
còn dính lại ở đâu đó
trong
trang sách, trang văn
hay là
nơi những câu thơ thiếu lửa
sẽ là vô
nghĩa nếu trái tim và cảm xúc
được biến
thành danh ngôn
hoặc
thành vầng trăng
treo trên
chiếc gậy đi đường
có những
ký hiệu
đây là an
toàn
và kia là
vực thẳm!
em có
biết chăng
khi mắt
đã mờ
tai đã
kém
trí đã
cùn mòn chậm lụt
nó cũng
đứng trong đêm
nghe giun
dế tấu khúc thời gian
và hạt
lửa xanh trong trái tim
chỉ còn
như hơi thở ấm
hơi thở
vương trên khóm lau già
chỉ vài
giọt sương đêm còn thức...
tôi chẳng
có gì để lại cho em
khu rừng
xanh
tháng
ngày
chim và
sương mù
có con
đường mòn sỏi đá
khách gió
sương đã mỏi
chỉ có
hoang vu tâm sự
nước suối
và chung
trà
cô liêu
với đêm
giun dế
thâu canh
am cốc
sơn môn đã ngủ!
em có
biết chăng
lúc thân
cây già tróc vỏ
thì nó đã
khô nhựa luyện
không còn
ngôn ngữ
thì chẳng
có nghĩa lý gì
thời gian
và lịch sử
điện miếu
đền đài
vùi sâu
trong bóng tối hư danh
tôi như
mỏm đá cỗi cằn
mầm xanh
không mọc được
bộ rễ
chắc khỏe của tham vọng
tham vọng
tâm linh hay quyền lực
chỉ thích
hợp
với những
đám đất bãi biền
giàu phù
sa và khoáng chất...
tôi,
đôi khi
đi giữa
khuy khoắc của nhân sinh
đếm bóng
mình
một thành
hai
hai thành
bốn...
rồi nó vỡ
ra
do trái
tím đôi khi không an ổn
nó lại
muốn du ca
hát lên
và muốn
gieo ươm những hạt lửa xanh
hạt lửa
đã đi suốt thiên thâu
qua những
quán trọ
những
chân cầu
qua những
điêu linh, sự chết
vẫn mỉm
cười hoạn nạn và khổ đau...
tôi chẳng
có gì để lại cho em
kinh sách
thì đã cũ
chữ nghĩa
và lý sự lại quá nhiều
đã khô
kiệt nguyên ngôn
bút mực
thế gian thì như biển như rừng
còn văn
chương
thì chưa
đủ sức vươn tay để nắm
nghệ
thuật lại là trò chơi vô bổ
cũng như
máy móc
cứ mãi hiện đại tân trang
mòn hơi
chạy đuổi hư vô đến chóng mặt
chỉ có
ánh nắng buổi sáng
và sương
mù đêm
thỉnh
thoảng có trăng
lại tỏ ra
chung thủy...
em biết
không
tôi sống
chỉ mới hai phần đời người
nhưng đã
thấy già nua ngàn tuổi
có điều
rất nguy hiểm
là không
còn ngạc nhiên và chờ đợi
nhưng có
được cái hay hay
là không
còn náo nức những món quà
kể cả tôn
vinh và trân trọng
kể cả đắc
thiền đắc định
sự sống
chỉ nghe từng ngày
và từng
hơi thở
buồn vui
chỉ thản như cát lọt kẻ tay...
tôi chẳng
có gì để lại cho em
thế hệ
trai trẻ hồn nhiên
chỉ sống
bằng mắt tai mũi lưỡi
chẳng ai
cần mái lá và cốc rêu
chẳng ai
cần sáng tạo và cô liêu
sự an
bình của non xanh lặng lẽ
chim
sáng bay
đi tối tìm về rừng ngủ
trời thì
lúc nắng lúc mưa
thời tiết
bốn mùa thay nhau chuyển đổi
đã cũ
rồi, chuyện đã ngàn năm!
em biết
không
tôi bây
giờ leo lét với mấy trang văn
ngọn đèn
chung trà
cùng với
lư trầm tịch mịch
ngồi
tháng ngày
kể chưa
hết chuyện phù sinh
đêm
dịu dàng
với hạt lửa xanh
làm cho
ấm lòng vách đá
nghe lời
kinh chuông sớm du ca
va giun
dế khuya cũng du ca
thì tất
thảy hư vô
cũng đều
là bạn lữ!
Thơ MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH
Bùi Kim Anh gửi bài nnb vi tính giới thiệu
Bùi Kim Anh gửi bài nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét