Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

Thơ ĐÀO THÁI SƠN


Thơ ĐÀO THÁI SƠN
ĐT: 0984755945
Email: daothaison24.4@gmail.com


CHIÊM BAO

Hai ta cạn chén rượu này
Gió sông thổi
Mảnh trăng lay lắt buồn.
- Ừ!
Gà đoạn giục cuối thôn
- Ừ!
Sương rót lạnh nẻo mòn rợn xa
Cũ càng,
chút nghĩa đôi ta
Uống đi em
Mốt mai là chiêm bao!
Cho anh hôn nửa má đào
Cho em tựa áo vai màu xưa phai
Này em!
hãy nắm bàn tay
Dòng máu nóng, trái tim này chảy qua
Ngập ngừng hương
rượu xót xa
Thấm nhau từng giọt
“ gọi: là cố nhân”
Lát nữa đây, mỗi bước chân
Vùng gai cỏ, biết mấy ngần đắng cay ?
Uống đi em, cạn chén này
Gió ngừng thổi
Mảnh trăng say cuối trời.
Xin chào nhau
Cố nhân ơi!
Ồ! Gà gáy sáng
tan rồi…
chiêm bao...

BÊN TRIỀN VỌNG ÂM

Tình xưa
trăng nước luân hồi
Dấu chân xưa
cát lở bồi niềm riêng.
Nẻo về gió bụi hồn nhiên
Cỏ cây đốn ngộ bên triền vọng âm
Ta đi… gửi lại tháng năm
Em ngây thơ,
lệ đêm rằm phục sinh
Giận – Si – Tham,
Một chữ tình
Còn nguyên sơ mộng phiêu linh buổi đầu
Chắp đôi tay
Lạy trời sâu
Cầu xin giọt lệ nhiệm mầu từ tâm
Từ em, đôi mắt xa xăm
Từ em, gió bão âm thầm… ngày qua!
Đồi hoang,
Sót một hồn ta
Biển vô tình hát!
Hay là…
…từ em!

DIỆU PHÁP BÀN TAY EM

Bàn tay diệu pháp mùa em
Chạm nỗi nhớ
Bỗng gập ghềnh lòng ta
Giữa hỷ nộ – Giữa xót xa
Giữa vô lượng – Giữa phong ba cuộn gào
Giữa đời thực – Giữa chiêm bao
Giữa dòng nước chảy – Giữa màu hoa trôi
Là hư ảnh
Là phai phôi
Là trang kỷ niệm chôn vùi cuối tim.
Bàn tay diệu pháp mùa em
Lùa sóng tóc
Bỗng bồng bềnh đời ta
Giữa xa vắng – Giữa bao la
Giữa biển rộng – Giữa rừng già âm u
Giữa phố thị – Giữa hoang vu
Giữa chiều nắng – Giữa bãi mù sa bay
Là khổ lụy
Là đắm say
Là tháng bảy, nước mắt ngày tương tư
Gửi em bí mật tờ thư
Gói tròn diệu tưởng
Viết từ nghi tâm


VÀO CÕI SIÊU SINH

nhìn nghiêng
tơ tóc mặt trời
nghe sương nẩy hột
nở lời tri ân

nhìn nghiêng
hơi thở xa xăm
nghe mùi đất cũ ghé thăm dãi dầu

trơn đường
bấm ngón chân sâu
nghe đi suốt thẳm
vọng lâu đáy đời
trước: không thấy tiếng ai cười
sau: không nghe bóng ai người hỏi han

hai lề cỏ, rộng thênh thang
nóc thôn xóm, nửa mơ màng dưới trăng
vỗ vai hỏi: đá vĩnh hằng ?
một bàn tay lạnh rũ khăn mặt buồn

nhìn nghiêng
vệt sao băng suông
mình ta với một con đường liêu trai…


PALEI CHĂM VÀ EM

em hiền và buồn như câu thơ
trôi trên quê hương xa mờ
palei Chăm chiều hun khói
mùi cỏ áy
mùi rơm khô

đừng đổ lỗi cho biến cố thời gian
can đảm nhìn vào lòng tham tàn
đứng trên đường quy chiếu
nhìn vào bao gian nan

em hiền và buồn như câu thơ
đưa ai về lối xưa
đôi mắt gầy đêm trắng
palei Chăm mòn bóng mưa

vạch sét cắt hàng cây thưa
rùng mình
rạch ngang lưng trời nỗi niềm vạn cổ
trú lại một người
em của ta
trăn trở cơn gió mùa

PANDURANGA NƯỚC NON CHÀM

ta thương nhớ màu cát vàng biển biếc
tình thu tan sương tóc nước non Chàm
bụi thời gian hanh hao gầy bóng tháp
chuyện cuộc đời gác lại giận, si, tham.

ta loang lổ hồn mình muôn kiếp trước
và yêu em từ ước vọng không thành
nhành lưỡi long bàn tay chiều đâm nát
một nỗi buồn trên bia đá rêu xanh.

em từ độ về bên kia dốc nắng
mắt thơ ngây còn nhớ điệu phiêu bồng
của vạt áo bay ngược chiều biển gió
nét hương mờ vương vấn lại hư không !

hình bóng cũ chìm trong câu hát cũ,
mùa trôi đi nghe cỏ dại đu mình
trên mái tháp. Chút lòng riêng gửi lại
nước non Chàm ru bờ bãi u linh.


ÁNH MẮT TẨY TRẦN

Anh đi về phía em
Cả thế giới trong hạt bụi
Dòng thác đổ đêm ngày
Em ngồi giặt áo.

Con nước về biển cả
Nở bông hoa tươi bên sát na lụi tàn
Nụ cười em
Mơ màng dấu son
In tháng ngày nứt nẻ

Anh đi về phía em
Brahma nghĩ gì ?
Trong khi Shiva điềm nhiên tĩnh tại !

Em vẫy một bàn tay
Tháng tư nắng non
Tẩy trần ánh mắt tình nhân
Thơm vạt áo
Trên con đường Hư vô.


Thơ Đào Thái Sơn/ Nguyễn Chinh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét