Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Thơ tham gia tập THƠ BẠN THƠ 2 Thơ Nguyễn Đức Mậu


Thơ
Nguyễn Đức Mậu


NẤM MỘ VÀ CÂY TRẦM

I. TƯỞNG NHỚ

Đất đắp mộ Hùng bom trộn lẫn
Cây trầm cháy dở tay nén nhang
Cây trầm cháy rồi hương cứ thơm

Hùng ơi, mai gió mùa đông bắc
Võng bạt, canh khuya lại nhớ Hùng
Những đêm hai đứa xong phiên gác
Bao gạo gối đầu chăn đắp chung.

Nhớ khi mình ốm giữa rừng
Vị thuốc Hùng tìm qua ba trái núi
Quả khế rừng nấu con cá suối
Thương mình Hùng hoá trẻ đi câu.

Chúng mình có ở cách xa nhau
Một thước đất sao Hùng không nghe mình

gọi …?

Một thước đất hoá khoảng trời vời vợi
Từ nay mình thương nhớ Hùng hơn xưa


II. Hy sinh

Cái chết bay ra từ nòng súng quân thù
Nhận cái chết cho đồng đội sống
Ngực chặn lỗ châu mai, Hùng đứng thẳng
Lửa bén vào áo lính tuổi hai mươi.

"Chết - Hy sinh cho Tổ quốc"+ Hùng ơi
Máu thấm cỏ, lời ca bay vào đất

Hy sinh lớn cũng là hạnh phúc
Một cây xuân thành biển khắc tên Hùng.

Hùng nằm trong nôi của đất rộng vô cùng
Khoảng trời biếc hương trầm thơm hơn

trước

Những đoàn quân đi đánh giặc
Có hoa rừng mang đến từ xa.

Đất Hùng nằm bom đạn đào trơ
Ngày hoa nở, đêm trời sao tỏ
Tấm biển gỗ trên mộ người chiến sĩ
Thành bàn tay chỉ hướng quân thù.

III. Ra đi

Cây trầm thơm từ gốc thơm ra
Như nhắc nhở với người đang sống
Thù riêng lớn, thù chung càng lớn
Hờn căm này nhân tiếp những hờn căm

Thôi mình đi Hùng nhé! Hãy yên nằm
Trận đánh đêm nay vắng Hùng gài bộc phá
Trận đánh trường kỳ vắng Hùng tham dự
Trận đánh cuối cùng chiến thắng phải về ta

Anh trinh sát hy sinh trao lại tấm bản đồ
Anh xung kích hy sinh phất cao cờ chuẩn
Xin Hùng hãy trao cho mình khẩu súng
Trận đánh vẫn còn tiếp diễn. Hùng ơi ! …

Quân mình đang pháo kích nơi nơi
Hùng có thấy đất rùng rùng sấm dậy
Mặt trận chuyển vào sâu rồi đấy
Thôi mình đi, Hùng nhé! Hãy yên nằm

Thơm rất xa theo gió thoảng hương trầm
Cây trầm đẹp như cuộc đời chiến sĩ
Sống tươi tốt bao niềm tin bình dị
Thân hi sinh thơm đất, thơm trời.

Mặt trận Miền Tây, mùa đông 1969
+ Mượn ý thơ Pê-tô-pi

ĐÀN BÒ VÀNG TRÊN ĐỒNG CỎ HOÀNG HÔN

Đàn bò vàng trên đồng cỏ xa xanh
gặm cả hoàng hôn, gặm buổi chiều sót lại
mùa rạo rực chỉ đàn bò biết được
vị cỏ râm ran đầu lưỡi ngọt mềm

Đàn bó đi đủng đỉnh
một gam màu vàng óng trước thiên nhiên
những chiếc bụng tròn căng mang mặt trời xuống núi
kìa vầng trăng như chiếc tù và người chăn bò bỏ quên

Đàn bò vàng trên đồng cỏ chiều yên
tiếng mõ rơi, tiếng mõ rơi đều
cả đồng cỏ lút vào khoảng tối
như vẫn còn rung nhịp mõ kêu

Có một kẻ đi sau người chăn bò mê mải
túi áo gói đầy hương cỏ thơm
trái tim đựng đầy tiếng sáo và tiếng mõ

đôi mắt đong đầy giàn giụa suối trăng non

Đàn bò vàng trên đồng cỏ hoàng hôn...

VIẾT Ở VƯỜN BÁCH THÚ

I
Này con hổ già trong cũi sắt nhớ rừng không
Cái màu da cái lưng vằn bén lửa
Nhưng mày sống ở đây từ thủa lọt lòng
Mày đâu biết núi cao, thác đổ...

Mày đâu biết rừng âm u gió hú
Quá khứ nơi đây, quá khứ nơi nào
Quá khứ lâu đời tổ tiên nguồn cội
Không phải của con hổ xa rừng
nằm dài trong cũi sắt...

Con hổ lim dim mắt
Nhớ gì nhớ gì như chẳng gọi thành tên
Chẳng nhẽ nhớ cái cũi sắt rỉ han năm trước
Nhớ sợi giây thòng lọng trói mình

Nhớ tảng thịt đầu tiên ròng máu đỏ

Dường như hôm qua ở vườn bách thú
Có chú hổ con vừa mới ra đời...

II
Mùa thu ở quanh đây tiếng lá rơi thật khẽ
Có trái soài vàng trên mẹt hàng rong
Hồ nước rộng, bầy chuồn chuồn bay thấp

Mùa thu quanh đây nhưng con nai bị nhốt
Mắt nai không ngơ ngác
Mắt nai rưng rưng vài giọt thu buồn
Những cục phân dưới chân nai vương vãi
Đâu phải lá khô vàng xào xạc chiều buông

Ai biết mùa thu màu gì qua lưới sắt
Kìa con nai ngước nhìn du khách
Rồi cúi xuống liếm vệt máu khô đọng nắng
chân mình

VỚI MỘT NHÀ THƠ MỸ

Gửi nhà thơ cựu binh Mỹ: Kevin Bowen

Thành phố Boston một chiều ngợp nắng
Một chiếc bàn con dưới bóng cây

Ồ cốc bia chúng ta cầm tay
Không phải là trái mìn chớp nổ

Và súc xích, khoai tây, đồ hộp trên bàn
Không phải là những cỡ đạn sát thương

Và không giang âm nhạc êm đềm
Không có tiếng rú gầm sắt thép

Chợt anh nhắc về ba mưoi năm trước
Ngọn lửa cháy rừng bùng lên miệng cốc

Chợt tôi nhớ đêm Trường Sơn mùa mưa
Từng mảng đêm ướt nhoà hốc mắt

Những tâm tình bao năm chiến tranh

Như hoà lẫn trong cốc bia sủi bọt

Tôi rót cho anh một cốc đầy mùa hạ
Mây trắng tràn miệng cốc, uống đi anh

Anh rót cho tôi một cốc buồn dĩ vãng
Một mảng chiều trong đáy cốc trời xanh

Thành phố Boston tôi và anh
Và mặt trời rót tràn men ánh sáng...


NGƯỜI XA LẠ

Ba mươi năm. Trở lại thành phố cũ
Một người đi lặng lẽ quanh hồ

Đi dưới cây cơm nguội vàng hoa
Rơi tan tác trên dấu giày hồ nước
Đi trở lại thời trẻ trai bồng bột
Hoa vẫn vàng, người cũ giờ đâu

Người cũ bỏ anh
Anh bỏ thành phố cũ
Nơi con tàu khản giọng đêm mưa
Bàn tay anh thọc vào túi áo
Như muốn tìm chìa khoá ngôi nhà xưa

Ngôi nhà xưa đã thay chủ khác
Túi áo rỗng năm rỗng tháng rỗng ngày
Không phải của anh cả hàng cây cơm nguội
Chiếc ghế đá ven hồ, nhợt nhạt ngọn đèn lay...

Ba mươi năm, anh thành người xa lạ
Thành phố sinh ra anh, anh là khách trọ nhờ?
Qua mấy vòng chiều
Qua mấy vòng đêm
Bàn chân mỏi
Mái tóc nhoà sương rơi hay tơ mưa...?

LOA KÈN

Có rất nhiều, rất nhiều áo trắng
Nở đang mùa vũ điệu tinh khôi
Mảnh vườn xanh chợt dập dìu lễ hội
Nắng vương bay từng sợi tơ trời

Có buổi sớm hoa ngân nga nắng mới
những lời vui kiều diễm sắc màu
Có xế chiều hoa sương rơi nước mắt
những giọt buồn khi ngày vội tàn mau

Màu áo trắng liền nhau chấp chới
Đọng vào tôi mây nắng thủa xa vời
Đọng vào tôi mùi hương không lẫn được
Từng khoảng sáng loa kèn trong suốt

Khi đi trong mảnh vườn xanh mê hoặc
Dàn tân ca, hợp xướng loa kèn
Hãy lắng nghe trong gió non nắng mới
Mùi hương và màu sắc chợt ngân lên

CHÚ CHIM SÂU BÉ NHỎ

Chú chim sâu bé mhỏ
Thường kiếm mồi quanh góc vườn ta
Tiếng chim lẫn vào đám lá
Nghe tiếng chuyền cành không nhận ra

Chú chim sâu như chiếc lá lạc vô nhà
Chiếc lá kêu chiêm chiếp
Chiếc lá thở phập phồng
Chiếc lá dãy lên lời vĩnh biệt

Trời ơi chiếc lá chết
Mảnh vườn sau cơn bão chợt xanh chiều
Bàn tay ta - chiếc tổ mền run rẩy
Như vần còn thoi thóp tiếng chim kêu

NGHE

Tiếng con tàu khản giọng rời ga
Tiếng mưa rơi trên mái phố mái nhà
Tiếng dòng nhựa âm thầm nuôi quả

Nhà hộ sinh chợt oa oa tiếng trẻ
Tiếng khu vườn bầy ong bay qua
Những sắc màu đong đưa trước gió
Tiếng mơ hồ mở cánh một loài hoa

Có khi nghe rõ
Mà nhìn không ra
Có khi nhìn rõ
Mà nghe nhạt nhoà

Trong tiếng có hình, trong hình có tiếng
Tôi nghe rì rầm tạo vật gần xa
Tiếng sợi tóc bạc đêm
Tiếng chữ trong trang sách
Tiếng sao rơi chớp sáng giải thiên hà


Thơ Nguyễn Đức Mậu/ Bùi Kim Anh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét