Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng


Thơ
Nguyễn Ngọc Hưng

 
HƯƠNG CỐ LÝ

Không kịp gửi cho em một tẻo teo nào
Dù chỉ đơn sơ chùm bông bưởi rưng rưng trời cố lý
Hay một vài mẩu gió lơ ngơ cắp hương ổi đào thổi suông qua vườn thị
Tí đỉnh gọi là thơm thảo quà quê

Không kịp gửi cho em cánh bướm rập rờn đôi lá cỏ ven đê
Vàng sót cọng rơm sau vụ gặt hè thu ngậy nắng
Giọt nước sông xanh ngấm phù sa đỏ nặng
Vẫn mê mải về xuôi nuôi nấng dưỡng chăm những xôi mật bãi bờ

Không kịp gửi cho em vài khẩu khói lam đôi chút sương mờ
Ngày ướp gió heo may đêm đẫm mùi hoa sữa
Câu thơ vội còn lửng lơ một nửa
Ngập ngừng tay chẳng dám trao tay

Không kịp gửi cho em ngay cả một lời say
Dăm tiếng ngọt dẫu men rượu mật đường ối a trời đất
Trăn trở lòng quê sá cày đang dở dang trở lật
Sẽ ra sao những hạt giống gieo nhằm giông tố bão bùng

Đã tơ tằm tơ nhện chi chi mà vương vấn lạ lùng
Ẩn hiện nhớ thương trong tất cả những vui buồn thân thuộc
Chiều cuối thu khắc khoải nổi chìm trong đục trong tiếng cuốc
Chưa kịp gửi gì em đã nhận gì đâu!

Tâm tư khổ qua này lặng lẽ xỏ thành xâu
Nỗi niềm cam thảo đây anh âm thầm kết chuỗi
Dòng năm tháng mải miết miên man trôi không đầu không cuối
Ai còn chín nhớ mười thương hương cố lý mơ về!



VỀ NHỮNG CƠN SÓNG DỮ

Rất nhiều con sông tiền châu Mỹ châu Âu đang hối hả đổ vào châu Á
Biến những thị trường mở cửa nơi đây thành bãi rác khổng lồ
Hơi thở trần gian sặc mùi rượu bia khói bụi
Mọi giá trị trên đời được quy đổi ra vàng ra cổ phiếu và đô

Không muốn cũng phải tin những ngôn từ ướp lạnh sấy khô
Phóoc-môn, hàn the chỉ là đồ tử đồ tôn của nhiều loại tổ sư bảo quản
Vin vào lẽ tương đối công bằng thuận mua vừa bán
Thiên hạ giết ngàn giết trăm không một chút nhíu mày

Găm chặt xác thân tôi vào xó xỉnh này
Là sắc nhọn những cây đinh chết chậm
Tùng xẻo đến nát nẩm tâm linh lại là những cơn ác mộng hình cây nấm
Mọc từ vô vạn trái tim vô tình vô cảm vô nhân

Sẵn sàng phủ lấp sai lầm bằng cách hô khẩu hiệu cách tân
Bất chấp tương lai có hay không nền móng
Trang sách nhân văn mỗi ngày mỗi mỏng
Trần trụi bản năng mỗi buổi một dày

Giàu có tăng lên cùng mức độ cô đơn vất vưởng ăn mày
Đẩy thế giới tách ra rõ ràng hai thái cực
Liên miên sóng chạy việc chạy bằng chạy áo chạy cơm chạy quyền chạy chức
Cộng hưởng thành những cơn địa chấn tâm thần những giông bão nhân sinh

Nhiều thêm những thế kỷ công trình nhiều thêm những tiến bộ văn minh
Sao nền tảng đạo người lại mỗi lúc mỗi suy vi mai một
Hình như những rộng lượng vị tha bao dung lòng tốt
Đã lần lượt theo nhau vào viện bảo tàng nhân gian vào sách đỏ cả rồi

Còn nước còn sông hết lở lại bồi
Muốn không muốn cũng phải tin mà sống
Những con sóng dữ dằn sẽ lặng dần sau cơn biển động
Không vững tay chèo sao bảo vệ lá buồm hạnh phúc vốn mong manh!


LẶNG LẼ CHỐN XƯA

Xanh lặng lẽ trong bộn bề ký ức
Là chốn xưa lần lữa mãi chưa về
Tròn khuyết như trăng tỏ mờ hư thực
Những gương mặt người quen lạ tỉnh mê…

Có còn không dào dạt bến sông quê
Xao xuyến con đò đợi ai nghiêng ngả
Con sóng nhỏ đã lần ra biển cả
Lại chập chờn mơ ngược thủy triều lên

Mưa nắng tháng ngày học nhớ học quên
Mây vẫn trắng một màu ngơ ngác trắng
Cỏ vẫn xanh một sắc xanh thầm lặng
Người thân, sơ lần lượt đất nâu về

Đâu dáng bà bên bếp lửa chiều quê
Đầy hạt tám thơm vẫn gầy rơm rạ
Vãn mùa lá mẹ ơi, còn tất tả
Ngực áo nhàu hoen vệt sữa hoa văn

Lặng lẽ ơi, lặng lẽ đến nhọc nhằn
Rãnh cày cha xẻ hoàng hôn nhập nhoạng 
Còn non nớt như mảnh trăng đầu tháng
Cháy lòng con không đủ sáng đêm trường

Một thoáng hoang hương lạc mấy nẻo đường
Bưởi vườn xưa có dành hoa trắng đợi
Lá trầu xanh vẫy bàn tay chới với
Như níu trời xanh vật vã mà xanh

Đã suối, đã sông, đã biển trong lành
Bến cũ chưa về chưa nguôi cơn khát
Muốn dập lửa cho dịu lòng sa mạc
Đêm vục đầu trong nỗi nhớ vại chum!


LỤC BÁT RỜI

Nửa đêm
Ếch hát gọi tình
Dế kêu tìm bạn

Một mình
Nửa đêm…

Có người chăn ấm gối êm
Có người mây lạnh mưa rêm buốt hồn

Mùa không “thực” lấy chi “phồn”
Gấu mút tay gấu
Mình hôn tay mình

Thoắt ầm ĩ thoắt lặng thinh
Dế gặp bạn
Ếch gặp tình

Gặp ai?

Gió khuya hiu hắt thở dài
Trăng vàng huyễn mộng “gấu nhai” mất rồi!


LẮNG NGHE MÙA KHAI TRƯỜNG

Có gì đó rất xa đang tiến lại rất gần
Hình như tiếng trống trường đi hoang chợt nhớ nhà gọi ai trong gió
Thằng cu Tý lon ton nắm chặt tay mẹ mình khe khẽ điều chi không thật rõ
Chút lo sợ phập phồng tuổi lên sáu lên năm

Mỗi giây phút trôi qua là mất tích mất tăm
Tưởng tan biến cả rồi hóa ra chúng rủ nhau chơi trốn tìm trong đáy sâu tiềm thức
Rộn rã nhịp tim bỗng âm vang đổ dồn trống ngực
Réo ngày xưa “tôi đi học” quay về

Cổ tích bắt đầu ôn lại chuyện nón mê
Mẹ hứng đỡ nắng mưa che giấc mơ mũ cánh chuồn con trẻ
Bàng bạc mây mùa dẫn thu về phía tôi thời thơ bé
Ngóng theo người những ngọn cỏ ven đường treo sương sớm rưng rưng

Nghe thầy xướng danh: Em Nguyễn Ngọc Hưng
Thằng cu Tý vẫn ngơ ngác mắt nai nép vào tay mẹ
Người âu yếm hôn tôi và nhắc tôi thật khẽ
Con ơi, “dạ, có” đi con, thầy giáo gọi con kìa!

Vào lớp học thôi đâu phải mãi mãi chia tay vĩnh viễn xa lìa
Mà mắt lệ tuôn dòng mà chân sáo ngập ngừng riu ríu bước
Rươm rướm nhìn theo dáng con bé bỏng nhỏ nhoi “tội” không chịu được
Mẹ len lén quay đầu như giấu vội điều chi

Khởi từ “khó đi mẹ dắt con đi”
Bao gian khổ “mùa thi” mẹ con mình đã vượt
Chợt nhớ câu cửa miệng xửa xưa “sự đời chẳng mấy ai lường trước”
Con xào xạc gió thu mà tưởng đâu xát chân mẹ từ thăm thẳm cõi không lặng lẽ bươn về…



BÀI CA MỚI VỀ NHỮNG CÂU CHUYỆN CŨ
(Viết cho Ns. Dương Quang Hùng cũng là tự viết cho tôi)

Không bao giờ anh nói về những bài thơ anh đã viết
Dù trong mỗi câu mỗi chữ đều có một phần xương thịt của anh
Những khúc ca được phổ từ hắt hiu hơi thở
Lau lách mờ sương hay trăng gió trong lành

Nếu không dâng lên từ tận đáy chân thành
Sẽ chẳng có thơ cũng không bao giờ có nhạc
Danh vọng của tiền đâu phải phép nhiệm màu tạo nên an lạc
Có đáng nhíu mày khi giữ lại cho đi

Cõi người lắm đố kỵ hoài nghi
Ai dám bảo mình không lấm bụi
Kìa tự tại an nhiên như núi
Qua nắng mưa cũng sạt lở hao mòn

Chẳng bõ công phân biệt ghét yêu cái mất cái còn
Chuỗi trình hiện rất tạm thời nên cũng rất ngây ngô nếu vì nó mà anh khóc than nhỏ lệ
Thượng đế ư, đâu cứ gì thượng đế
Sức sống vĩnh hằng tạo nên quyền lực sinh sôi

Thả gió gió bay thả nước nước trôi
Thân phận người đã trót nổi nênh từ thuở khai thiên lập địa
Dù anh cố gói cho thật đẹp thật tròn cả ba hồn bảy vía
Các thời đại vẫn ngày theo đêm hoa nở lại tàn

Đến như đi rất khoan khóai nhẹ nhàng
Bởi không phải thánh nhân sợ gây nhân cũng không đến mức phàm phu ngay ngáy lo ngày lãnh quả
Anh hòa tan cuộc đời anh vào mênh mông biển cả
Hát gọi mặt trăng mặt trời cả rạng sáng lẫn hoàng hôn…


NGUYỄN NGỌC HƯNG
Đội 10, thị trấn Chợ Chùa
huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi
ĐT: 055.3861.312

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét