Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Thơ Vũ Bình Lục Chùm Tứ Tuyệt




Thơ Vũ Bình Lục
Chùm Tứ Tuyệt


Đêm qua mơ giấc nồng
Hứng trăng trăng vỡ chảy thành sông
Mở toang cửa sổ vẫy mây hỏi
Ngọn núi ngoài kia có thật không?

BA BỂ CHIỀU
Nước hồ trong long lanh mắt thu
Núi xanh dan díu tiếng chim gù
Mây trôi gợn đáy vàng Ba Bể
Ai vớt chiều lên phơi đấy ư?

CẦU THÊ HÚC
Thê Húc rướn cong hoan hỉ đón mặt trời
Dưới vòm si xanh nắng chiều rơi lả tả
Những bước chân phập phồng reo như lá
Thu nghiêng bóng tháp lộn chân cầu…

BÃI CHÁY
Bãi Cháy đây nào thấy lửa đâu?
Nước trong bờ cát trắng phau phau
Những nàng tiên cá vờn chơi sóng
Ngọc ngà em… mà cháy mắt nhau.

CẦU MỚI
Cầu mới bắc qua sông
Người xe đi mải miết
Chỉ thương tiếng gọi đò
Trôi theo dòng nước biếc

DÃ TRÀNG
Con dã tràng ăn đong bãi biển
Mơ có ngày biển biến thành ao
Có người quăng lưới bủa sao
Còng lưng mà kéo khát khao về mình.

PHỐ PHÁI
Vào Sài gòn xem tranh phố Phái (*)
Về Hà thành lại gặp phố say
Người theo hương rượu vào mây
Còn hồn phố đó vơi đầy mắt ai…

(*): Danh họa Bùi Xuân Phái

BÂNG KHUÂNG
Ngày mai người ấy đi rồi
Chỉ còn tôi với khoảng trời bâng khuâng
Ai xui con sáo sang sông
Thả rơi chiếc lá diêu bông tím chiều !...

MẬT CỦA TRỜI
Anh uống môi em như uống mật của trời
Những giọt ngọt ngào em trao em tặng
Mùa xuân với muôn hồng ngàn thắm
Với mật của trời…anh hóa trường sinh !

CHÚ TỄU
Chú Tễu này mới thật dễ yêu
Dáng ngài Di Lặc bước liêu xiêu
Tềnh toàng xống áo khê mùi đất
Cất tiếng cười che nỗi khổ đau.

TỨ THƠ
Cái đẹp bên mình đôi khi chẳng thấy
hay sắc xuân che khuất tầm nhìn
ta ve vãn nàng thơ ngoài sương khói
bỗng giật mình…hương  xoan rụng đầy sân.

TƯỢNG NHÀ MỒ
Nhà mồ Ê-đê tạc người đàn bà bụng mang dạ chửa
Bao năm rồi chưa sinh nở niềm vui
Ai ký thác tài hoa trong hồn gỗ
Người yêu người hoa đất mãi sinh sôi

SÀI SƠN
Giơ tay chạm phải mây trời
Mắt em biêng biếc những lời nước non
Lối xưa níu ríu cỏ mòn
Cửa hang Cắc Cớ xanh om tiếng cười

TRI NGỘ
Níu một cành xuân xuống thử xem
Đêm qua sương lạnh chết bên thềm
Cánh hoa lã chã như hồng lệ
Tưới nát đời cây đỏ mắt em

BẢN NGUYÊN
Cúi xuống nhặt lên bản thể chiếc lá vàng
Tìm bản nguyên cây bản nguyên trời đất
Từ xanh đến vàng từ yêu đến ghét
Mỏng như là…vu vơ …

TRANH THÊU
Không phải lộc. Mười ngón tay phát lộc
Chẳng phải hoa mà hồn thắm tươi hoa
Tình quê khoai lúa thiệt thà
sáng lên cùng với lụa là…với em !

THẢ CON ĐÒ GIÓ
Nhà ta ở cuối dòng sông đỏ
Em phía đầu non phảng phất làng
Vén mây ta thả con đò gió
Gửi sắc hồng lên bến Thương giang…

BÊN HỒ
Ai phơi hương lá bên hồ
Quệt môi vào gió bây giờ còn thơm
Liễu gầy run bấy nguồn cơn
Má sen ửng một nỗi hờn dỗi ai

NẮNG THÁNG BA
Giang tay ghì xiết tháng ba
Nắng thơm rưng rức như da người tình
Nắng đa mang nắng hữu hình
Hoa xoan rắc những lặng thinh xuống chiều

TỰ DO
Cây quý ép đời trong chậu cảnh
Xót thân di trú nỗi vắn dài
Gân guốc cội cành tươi lộc nõn
Muốn xé trời xanh tắm nắng mai…

CHƠI XUÂN
Biết người ham hố mải chơi xuân
Gió hú gọi ai như gọi hồn
Đuốc hết, vin trăng trăng làm đuốc
Ba hồn bảy vía cái chuông ngân!

QUÊ
Ai túm càn khôn vào khoảnh khắc
Mưa nhói trưa hè ướt tiếng ve
Gió đứng, khói đồng lên tít tắp
Long lanh rơm rạ cõng nhau về

THÁNG TƯ
Người bước chậm. Ngày thì hốt hoảng
Nắng bên thềm áy rạn chân chim
Đồng đất gọi đỗ quyên về gõ sấm
Tháng tư non chan má gái chưa chồng

DỊU DÀNG
Quờ tay vuốt sợi tóc son
Vô tư
Cứ ngỡ mình còn đương trai
Ây chà!
Tay ải tay ai
Nuột như ngọn gió giêng hai dịu dàng

XEM HOA
Đeo nỗi niềm chi hoa nở sớm
Hương về ngai ngái ấm hơi men
Việc đời xin chớ sầu thêm nữa
Tí tách mầm xuân đang hát lên

QUỶ MÔN QUAN
Trời xanh phờ phạc mây trôi
Nhấp nhô đá đứng đá ngồi thở than
Nghìn năm vẫn Quỷ Môn Quan
Việc người hoa nở hoa tàn…sợ ghê!

SỢ
Ta đưa tay chạm vào tròn trăng
Sợ bàn tay bỏng rát
Đôi môi non quệt vào câu hát
Sợ lời yêu vỗ cánh bay đi

KHÔNG ĐỀ
Ngày xưa
Bạn chưa làm quan
Điếu thuốc Tam Thanh ấm tình đồng đội
Cuộc cờ thế nhân mở lối
Cổng nhà bạn cao hơn
Chó dữ
Ngại vào…

TÀN CHIỀU
Lửng lơ một miếng trăng gầy guộc
Núi hắt vàng lên hút đỉnh trời
Hình như thầm thĩ heo may gọi
Mõ tàn chiều
Hay tiếng thu rơi?...

KHÔNG ĐỀ
Quá trưa trời rắc mưa thưa
Em như chiếc lá buồm chưa buộc lèo
Cầm ô toan sải bước theo
E mưa chợt tắt e chiều nhòe đi
.
Thơ Vũ Bình Lục/ tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét