Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

Thơ ĐÀO MẠNH LONG




Thơ ĐÀO MẠNH LONG
  

 XUÂN DẬY THÌ

Đêm quăng lưới bủa vây những bước xuân

Ánh trăng thoát y vũ bên thềm vắng
Dế kéo đàn thả tiếng hát vào tĩnh lặng
Vén gót mùa trinh nguyên, ngúng nguẩy mầm yêu nhú cành.

Ngọn gió ngắt nhành hương ngào ngạt
Cài lên ngực mùa xuân dậy thì
Cầm tháng giêng đổ nhựa tình loang vú đất
Cỏ non bế giọt sương ngủ gật
Sóng sánh lời ru…



DU XUÂN

Anh gỡ ánh trăng vàng mắc vào mái tóc em

Giọt tình yêu rơi ướt đôi vai mềm
Ta sánh bước trên con đường vương vãi mảnh đông tàn
Đi đón xuân mà lạc giữa mùa xuân!

MƯA CHIỀU HẠ


Hạ xoã tóc mưa
Nối trời với đất
Ly chiều quá chật
Lênh láng gió tràn.

Cỏ khát ngủ quên
Giật mình tỉnh dậy
Tháng năm rạn nứt
Cơn giông gầy gầy.

Bên khung cửa sổ
Nghiêng nghiêng má hồng
Đưa tay em hứng
Hạt mưa đem trồng.

MÙA THU TRONG TÔI

Chầm chậm mây ngậm ngùi qua thềm gió
Đưa tang mùa thu, tháng chín chít khăn xô
Vạt nắng hao gầy buông lời trăng trối
Mắt chiều hoe đỏ. Chênh chao khung trời.

Tôi nhón chân trên thảm lá vàng khô
Tôi nâng niu nhành hương mùa sót lại
Tôi lượm nhặt mảnh heo may vương vãi
Để mùa thu mãi trọn vẹn trong tôi.

BIỂN CHIỀU THU

Chiều loã thể đắm mình vào làn nước
Mảnh buồm tha hương soãi cánh mắc cạn thu
Biển bụng mang dạ chửa
Giọt bấc vỡ đôi, mùa tím tái mùa.

Gió vén mây gom nắng đốt nỗi buồn
Thu gói tròn tiếng thở dài của biển
Giận bờ cát lả lơi với hàng dương xanh biếc
Sóng vùng vằng xé rách hoàng hôn.

ĐOẢN KHÚC CHIỀU

Giọt chiều gầy guộc rưng rưng khoé mắt thu
Chênh vênh con sóng thời gian vỗ vào bờ nắng
Tiếng sáo diều nghèn nghẹn nơi đầu môi ngọn gió
Hoàng hôn thoi thóp, run rẩy đỡ vầng trăng.

XÁC NẮNG

Khói tím hoàng hôn nuốt chửng mặt trời
Ngọn gió cong tất tưởi gánh đêm qua
Bóng thời gian kéo lê thê phủ lên xác nắng
Chiều thảng thốt vỡ nát dưới chân mùa.

MÙA YÊU

Ngọn gió trần truồng
Vắt vẻo trên nhánh mùa yêu
Gõ vào xuân nhịp guốc thời gian hoang hoải
Bứt cọng khói tím buộc lệch vai chiều.

Nhành hoa cỏ dại bẽn lẽn
Nép vào vạt nắng
Mây diễu hành trên nỗi nhớ không tên
Phập phồng vòm trời mười tám.

Điệu đàng cơn mưa phùn
Đậu lên cuống tuổi
Đất trở mình
Hứng giọt mùa nguyên trinh
Hạ lùa đêm…
Chùng chình.

Thơ Đào Mạnh Long/ Tác giả gửi bài

nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét