Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Thơ Dương Ngọc Khánh


 
Thơ Dương Ngọc Khánh

HOA CÔ ĐƠN

Em là hoa cô đơn
Giữa đất trời cát bụi
Đem đến cho đời anh
Một chút buồn…bối rối !

Thương bông hoa bé nhỏ
Hồng trước cửa nhà anh
Những chiều buồn quạnh quẻ
Ngắm hoa lòng dịu êm !

Anh muốn gửi chút tình
Lên đời  hoa ấm lạnh
Nhưng sợ lắm em buồn
Khát khao đành lặng im !

Dù đi đâu về đâu
Hỡi bông hồng bé nhỏ
Tình anh hòa trong gió
Theo em bao miền xa…
MỖI NGÀY

Ngày nào chẳng có niềm vui
Ngày nào thiếu vắng nỗi buồn
Là ngày ấy ta cô đơn

Bao gánh đời trên vai em
Những giọt buồn sau mắt em
Chiều nay anh đón em về

Ta vui khi gần bên nhau
Ta buồn khi còn xa nhau
Dù vui buồn ta vẫn có nhau!

ĐƯỜNG XƯA

Ta lại về thăm con đường xưa
Nơi tuổi thơ đong đầy kỷ niệm
Đường hoa tím, dáng em màu hoa tím
Xôn xao trong lòng tà áo bay bay

Bao nhiêu năm rồi em có hay
Chiều xưa ấy dưới tàn cây đứng đợi
Phút gặp gỡ ta nhìn nhau bối rối
Là lúc em trao anh hơi ấm cuộc đời…

Dù xa nhau cuối đất cùng trời
Bao cách trở chẳng làm sao quên được
Cái thuở ban đầu thương nhau hẹn ước
Để bây giờ ta còn chút trong nhau

Chiều nay đi trên con đường xưa
Nơi tuổi thơ đong đầy kỷ niệm
Nơi có dáng hình em trong màu hoa tím
Có tiếng chim thao thiết gọi ta về !


SẼ CÓ NGÀY

Sẽ có ngày bồng bềnh trên chiếc thuyền mây
Anh đưa em bay vào xa thẳm
Chúng mình cùng bắt sao hái trăng
Và cho nhau những phút giờ say đắm
Thanh cao viên mãn cuộc tình!


TÌNH BIỂN

Nếu anh là giọt nắng
Rót lên nền biển xanh
Em sẽ là biển rộng
Ngập nắng của tình anh

Nếu em là sóng biển
Anh là chiếc thuyền buồm
Thuyền lướt trên sóng nhẹ
Dạt dào và dịu êm

Anh yêu màu biển xanh
Và yêu con thuyền nhỏ
Thuyền với biển ngày đêm
Cuộn trào trong nắng gió…
.
Thơ Dương Ngọc Khánh. Tác giả tự chọn.
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét