Thơ NGÔ VĂN CƯ . |
AN NHƠN CHIỀU THĂM BẠN
Ngày ta về An Nhơn
Thăm bạn thời thơ ấu
Một hoàng hôn buông vội
Những tháp chàm trầm tư.
Đứng giữa bờ thực hư
Ta ồn ào như gió
U huyền một con phố
Mịt mùng mưa mùa đông.
Những vui buồn không tên
Dùng dằng trong nỗi nhớ
Ôi một thời hăm hở
Lặng lẽ cũ bên đời.
Một thoáng chợt chơi vơi
Giữa hai bờ được mất
Trong bao la trời đất
Nhớ nhau đã là mừng.
CHỜ NGÀY TRỜI ĐẤT LẬP XUÂN
Ngồi với một mùa thu rớt lại
Giữa mênh mông bão cuốn mưa dầm
Gởi mộng mơ đến ngày xuân lá nõn
Mặc chiều nghiêng rót giọt nắng bâng khuâng.
Đâu những ngày mắt biếc ngắm trời xanh
Lời cô quạnh gởi vào xao xác lá
Nay đắm mình vào ngày đông hối hả
Đón một mùa xuân non tơ.
Đâu chỉ là những giọt sương rơi
Lũ chuyển phù sa vun mùa trái chín
Cuốn trôi chuyện ngày xưa vào kỉ niệm
Thao thiết chờ ngày trời đất lập xuân.
.
TRƯỚC TƯỢNG CHIÊM NƯƠNG
Từ trong huyền thoại hiện ra
Bước chân Chiêm nữ như ngà ngà say
Nói gì bằng đôi bàn tay
Mà lưu luyến vói níu ngày trầm tư
Tần ngần giữa bến thực hư
Gió mang sợi nắng phiêu du đèo bòng
Đá còn mắt liếc môi cong
Hình như đá cũng phải lòng nhân gian
Phải chăng vì những đa đoan
Mà bao điệu múa dở dang đến giờ
Để lòng ta vấp câu thơ
Nhẹ nhàng như giọt sương hờ trên cây!
LỜI TẠ CUỘC TÌNH
Biết mai này người có về không
Xa xôi mấy nẻo mấy thương mong
Vườn nhà ai đã vàng hoa cải
Nên sợ chưa giêng đã trổ ngồng.
Một chút riêng này trao cho nhau
Bao nhiêu con nước vỗ chân cầu
Ừ, đành chấp nhận thân bèo bọt
Tình như hoa lặn trong bể dâu.
Ta thương ta không thể quên người
Như loài giun dế tiếc đêm vui
Môi son đã nhạt mùa ân ái
Ru chết tình nhau hương ngất ngây.
Ngày trôi êm kỷ niệm dửng dưng
Buồn vui ngày cũ gởi muôn trùng
Tạ ơn trời đất không lưu tuổi
Suốt một đời yêu ngan ngát xuân.
VỚI TIẾNG TẮC KÈ KÊU TRONG PHỐ
Núp ở đâu mà tiếng nghe rõ thế
Tắc kè kêu khắc khoải đêm đêm
Ta khó ngủ nên thường nghe tiếng
Nên nhủ lòng ta thành bạn thân quen.
Xa núi rừng bạn lạc về thành phố
Nhà cao tầng tiếng dội cứ âm âm
Ta nhà quê nên giọng quê lớ ngớ
Tức tưởi cười thả khúc mộng ngày xuân.
Ta và bạn ngu ngơ ru giọng cũ
Bụi phong trần chưa lấm nét phong sương
Chờ đêm xuống giam mình trong tổ kín
Mà tiếng kêu thăm thẳm vọng miên trường.
Đêm về che mặt ta ngày gối mỏi
Mộng kỳ hồ lang bạt nặng con tim
Chưa thoát khỏi cuộc đời ta đói khát
Nên loay hoay trong những cuộc trốn tìm.
Thôi nhặt chút xưa còn sót lại
Bạn và ta hâm nóng nỗi niềm riêng
Chắc ngày mai trên chiếc bè hư ảo
Chuyện hơn thua cũng thành mộng trăm năm.
MÂY TRẮNG VẬT VỜ
Thôi đừng biện hộ nữa mà
Mộng vàng hai đứa đã xa thật rồi
Bước chân giờ cũng mồ côi
Bóng rơi lặng lẽ buồn vui một mình.
Giờ thì góa bụa từng đêm
Nằm nghe tiếng ếch mà mênh mông buồn
Tiếng con dế nỉ non hờn
Cũng làm lạnh nỗi cô đơn muộn màng.
Giữa trăm ngàn nỗi ngổn ngang
Hồn còn vương vấn hai bàn tay êm
Tình nồng ở phía có em
Chiếu chăn ở phía êm đềm… trống huơ
Chiều nay mây trắng vật vờ
Nhớ ngày yêu đến dại khờ… mà đau!
.
.
THƠ NGÔ VĂN CƯ (BÌNH ĐỊNH)
NGUYỄN VĂN HÒA, ĐỌC CHỌN
nnb vi tính giới thiệu
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét