Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Thơ VÕ THỊ NGỌC DUYÊN

Thơ VÕ THỊ NGỌC DUYÊN

 
Thơ VÕ THỊ NGỌC DUYÊN



...Như lá úa trôi sông
Ngày sắp cạn hết rồi phải không anh?
Nắng đã ngủ sau bờ vai phố nhỏ
Những nỗi buồn vô tình vương trong lòng lá cỏ
Và những bóng hình đã đánh mất trong tay
Anh ạ!
Rồi, em sẽ quên hết những gì không phải của riêng em
Vì tất cả chỉ để là tiếc nuối
Dẫu biết vẫn còn có những giấc mơ giữa đêm làm em bật khóc...
Thương mùa vàng như lá úa trôi sông
Khúc jazz,
Một mình,
Suy tư đêm trầm mặc
Đếm dịu dàng
Trên tóc phố ngang qua
Không còn cô bé vô tư hay hờn dỗi
Không còn gã khờ đứng đợi giả làm ngơ
Xin lỗi bài thơ ngày nào còn dang dở
Xin lỗi yên bình như lá úa trôi sông
Xin lỗi một người không ngoảnh đầu gặp lại
Chỉ biết trách vội vàng...

Chiếc lá cuối cùng
Khi chiếc lá úa cuối cùng rơi
Tự khúc mùa vàng sẽ chào tôi lặng lẽ
Và những giấc mơ đong đầy màu tuổi trẻ
Sẽ thức đợi ngày mai
Khi chiếc lá cuối cùng cần đến một bờ vai
Sẽ thấy tâm hồn ngoan hiền bên ô cửa
Cho nỗi buồn nào bình yên xanh đốm lửa
Gió mang khúc giao mùa hôn nhẹ những vì sao
Bạn chờ nghe gì? Chút từ giã nghẹn ngào?
Những điều cuối cùng ra đi không trở lại
Và phải chi ngày xưa đừng ngần ngại...
Phố chợt dài... se sắt nhớ trong tôi
Ừ rồi mai chiếc lá cuối cùng rơi
Sẽ thôi hết muộn màng cũng chẳng còn tiếc nuối
Tụi học trò bắt đầu năm cuối
Thật khẽ! Mùa đông lại bước chân về.


Chỉ biết trách vội vàng
Ngày sắp cạn hết rồi phải không anh?  
Nắng đã ngủ sau bờ vai phố nhỏ  
Những nỗi buồn vô tình vương trong lòng lá cỏ  
Và những bóng hình đã đánh mất trong tay
Anh ạ!  
Rồi, em sẽ quên hết những gì không phải của riêng em  
Vì tất cả chỉ để là tiếc nuối  
Dẫu biết vẫn còn có những giấc mơ giữa đêm làm em bật khóc...  
Thương mùa vàng như lá úa trôi sông
Khúc jazz,  
Một mình,  
Suy tư đêm trầm mặc  
Đêm dịu dàng  
Trên tóc phố ngang qua  
Không còn cô bé vô tư hay hờn dỗi  
Không còn gã khờ đứng đợi giả làm ngơ  
Xin lỗi bài thơ ngày nào còn dang dở  
Xin lỗi yên bình mỗi sớm mai
Xin lỗi một người không ngoảnh đầu gặp lại  
Chỉ biết trách vội vàng...
   
Cô bé không đi hài
Chào bé con không thích đi hài như cổ tích
Có hao gầy khuất lấp những nẻo đêm?
Lộc cộc một mình những đêm gió trở
Tiếng rao, lạo xạo rơi...
Bàn chân trần thuộc hết cả phố khuya
Lén nghe một cung đàn dang dở
Từng đêm
Dưới ô cửa không màu.
Bàn chân trần vì thương mẹ nay ốm mai đau
Tóc sương chưa đêm nào khuất gió
Một mình mỗi đêm gian khó
Lộc cộc tuổi già tha hương.
Bàn chân trần thơ ấu còn vương
Giẫm lá khô xạc xào qua từng hẻm phố
Nhớ nghe em âm thanh của những mùa lá đổ
Rồi một mai cổ tích sẽ quay về
Anh sẽ mang cho em đôi hài vạn dặm
Và khỏa lấp hết những tháng năm buồn.

Chào phố, em đi
Đã biết thừa là phố chẳng bình yên
Trót  cầm chút duyên rồi cứ buốt lòng như gió
Ngậm que kẹo mòn xoay chiếc ô mưa - cầu vồng tiếc về chong chóng cỏ
Hỏi lòng ta có - không nhau?
Đã biết thừa là phố sẽ lại quên mau
Có phải sinh nhật trầu cau đâu mà nhớ nhỉ?
Đắng gì mấy giọt cà phê nâu mà vấp quá nhiều mộng mị
Có là mây bay  đâu mà cứ phải dối lòng..
Mai này,muốn gặp phố thì sẽ phải lòng vòng
Chắc chỉ dám tần ngần như bồ câu dưới mái nghiêng
hong cho bờ vai mình lại vàng lấm nắng
Cảm ơn nhé một gã khờ vẫn đợi chờ từng giấc mơ bên tà áo trắng
Đã quạnh vắng cả những yêu thương
Rồi chợt  quạnh đắng những con đường
Biết mình chỉ như vị  khách trong mơ lạc loài nơi mái phố
Gió sẽ cuốn hết miên man
Thôi lặng đi ơ mấy mùa lá đổ
Chào phố nhé, em đi…
 
Tiễn đưa những chuyến tàu mưa
Thấy những chuyến tàu buồn trôi lận đận trong mưa
Ra đi hay trở lại
Chạy theo một cõi lòng có không mà ngần ngại
Rồi day dứt như là..
Lòng người đã đi qua ai thật thà
Ngày lá gối đầu lên hoàng hôn nén khóc
Gió mùa đâu có thốc
Mà lạnh quá đôi tay
Những con tàu bỏ lại phiến hoa bay
Chiếc khăn len nửa bình yên trở trời đi lạc
Vòng xe một mình sao dốc trưa già nhòa nhạt
Nguệch ngoạc tiếng thương yêu
Lật qua mùa rồi mà con phố cứ phong phiêu
Để một người hết tiễn đưa mới khóc…
.
THƠ VÕ THỊ NGỌC DUYÊN
NGUYỄN VĂN HÒA, ĐỌC CHỌN
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét