Thơ NGUYỄN TRÍ HIẾU |
Lời ru mặt đất
1 . À ơi! Cái đất ru con
Đất nằm nghiêng cho hoa thơm
để mọc
Cho cây cối xanh tươi
Cho chim thú về rừng
Cho nụ hôn thơm nức
Khi ta sinh ra thì ta đã làm
con của đất
Đất ru ta đất làm nôi và hát
Dòng sông trôi đưa chuyến đò
qua
Đất sinh cho ta gió mát
Cho mùa mưa làm nên hạt gạo
Cho nắng hồng toả sáng nhân
gian.
Cái đất ru con
Bằng sông bằng sóng
Bằng gió bằng mưa
Bằng những nắng trưa
Để con rực rỡ
Cho con trải sóng góp muôn
đời đỡ ngỡ
Để con cứng cáp bước lên làm
người.
"Con ong hút mật yêu
đời"
Con cá yêu dòng sông
Con chim yêu bầu trời
Thú yêu rừng
Con yêu cha mẹ
Con có gia đình
Gia đình ta nằm trên mặt đất
Cùng bao người đâu có phải
mình con.
Con chim nó hót
Con cá nó bơi
Dòng sông cứ trôi
Mang theo tuổi tác
Thời gian rất nhát
Có chịu ngừng đâu
Sinh ra lại già
Lời ru mặt đất...
Con lớn dần lên theo ngày và
tháng
Nhìn những lá vàng
Một năm lại cạn.
2. Mẹ ru con từ lúc trong nôi
Từ lúc còn đang bồng đang bế
Ngày ngày cuốc đất trồng cây
Con lớn lên từng năm từng
tháng
Từng ngày dài con lớn bằng
cha.
Lời mẹ đất vẫn ru hoài không
nghỉ
Mẹ ru con dắt lối trên đường
Mẹ cho con chữ
Mỗi bước đi là một bước sàng
khôn
Con lớn lên con tìm người bạn
Mẹ đất dắt con thành vợ thành
chồng.
Mẹ đất ru con những ngày xa
biền biệt
Những ngày dài non nước nhớ
nhau
Cho con tiếng cười
Cho con giọng nói
Là mẹ đỡ đầu của con con đó
Mẹ rắc đường vàng
Mẹ rải hoa thơm
Mẹ cho bát cơm
Cho con nguồn sống.
À ơi! Cái đất đặt gót vọng
phu
Những dòng sông nhớ
Những luống sầu u
Những trời vui vẻ
Tuổi trẻ mùa xuân
Lời ru thiên nhiên bằng sóng,
mưa, gió, bão...
Không quên mẹ đất
Muôn đời không quên.
Tiếng ru rền rĩ đêm ngày
À ơi! Giấc mộng đêm đầy niềm
tin
Mắt con khi ngủ lim dim
Trông lên mẹ đất để tìm thời
gian.
Đất nghiêng làm nôi
Chân nằm trên lòng đất
Bảo vệ mẹ con là bảo vệ nguồn
sống
Con giữ lấy lời
Chị và thơ em
Năm lên 10 em đã biết làm thơ
Chị vụng về nên thường hay
thất bại
Thơ không về những dòng suy
nghĩ
Chị khóc hoài khi mỗi lúc
buồn đau.
Em vững chãi, lấy thơ giải
sầu
Dù cuộc sống đã bao lần
ngang, ngửa...
Chị đã bao lần chúi nhờ thơ
em
Khóc nức nở trên những dòng
chữ.
Chị tự xây bia chôn kiếp của
mình
Trong tờ giấy ngổn ngang kí
tự
Những trang thơ dày lên khi
lòng em ấp ủ
Trong ruột gan, moi chữ để
thả buồn.
Những ngày tháng theo em vội
vàng
Rồi hối tiếc ngỡ ngàng lỡ
bước
Thời gian xuôi, đâu bao giờ
chảy ngược
Để lòng em ép lệ, mỗi câu
thơ.
Trong cuộc đời còn nhiều nắng
lửa
Đang vẫy tay đón đợi chị em
mình
Thơ là hình hài của máu
Chảy muôn đời chưa chắc đã đầy
sông!
Những mơ - mong , cũng chỉ là
mơ - mong
Sự thực là hiện diện tương
lai, chứng minh tất cả
Những bầu trời và màu xanh
của lá
Là công lao vất cả tựa muôn
đời.
Và kể cả những dòng đời em
không hề biết nữa
Thơ dạy em như một người thầy
Chị đã bước, con đường nhiều
hơn em độ bao nhiêu tháng ngày?
Ngày dông bão chị đi chờ cơn
nắng
Nắng đầy trời chị mơ mộng
được mưa.
Em là người con trai bán phận
cho thơ
Chị là người đàn bà bán niềm
đau cho chúa khổ
Những đau khổ mùa qua không
chở hết
Em cho chị một cõi kết - bài
thơ.
Chị quệt vào mình chùng chình
khói phủ
Em bờ hoang dại không hiểu
những yêu thương
Em theo chị cất giùm cái buồn
phiền
Đâu em biết chị cho đời cao
cả.
Rồi biết bao nhiêu mưa nắng -
nặng lòng
Chị không phai cái kiếp gì
con gái
Sáng sớm mai biết bao nhiêu
dòng xoáy?
Cuốn hết đi, còn để lại một
dòng...
MÙA XUÂN EM ĐI
Tặng L
Dưới những vì sao
Anh nhìn đôi mắt
Long lanh trong vắt
Như mặt giếng khơi
Có một bờ môi
Đi vào huyền thoại.
Tình anh trao lại
Là cả biển sâu
Thức mấy đêm thâu
Đợi chờ em đó.
Nhưng nào cơn gió
Thổi buốt thân anh
Tuổi trẻ đương xanh
Sao em lỡ bỏ.
Những ngày chờ ngõ
Thất vọng đi về
Đêm ngủ cơn mơ
Mang theo thất vọng.
Biển tình con sóng
Thuyền chẳng về bờ
Sóng cứ tiếp xô
Tim anh tan nát.
Tim bong bóng nước
Chợt vỡ đến "òa"
Khi biết bông hoa
Nát chiều xuân úa.
Em về với chúa
Sống kiếp thiên đường!
Tuổi trẻ em đương
Nở bừng, thơm ngát
Số em bi đát
Đã vội ra đi.
Bao tháng thầm thì
Anh nhìn cây cỏ
Dưới kia nấm mộ
Em nằm ở đó.
Suốt một mùa xuân
Anh ngồi trước cỏ
Đan buồn nỗi nhớ
Làm mộ cho mình
Đem cả mối tình
Lấp trong lòng đất.
Mùa xuân đẹp nhất
Anh nguyện trao em!
Tặng L
Dưới những vì sao
Anh nhìn đôi mắt
Long lanh trong vắt
Như mặt giếng khơi
Có một bờ môi
Đi vào huyền thoại.
Tình anh trao lại
Là cả biển sâu
Thức mấy đêm thâu
Đợi chờ em đó.
Nhưng nào cơn gió
Thổi buốt thân anh
Tuổi trẻ đương xanh
Sao em lỡ bỏ.
Những ngày chờ ngõ
Thất vọng đi về
Đêm ngủ cơn mơ
Mang theo thất vọng.
Biển tình con sóng
Thuyền chẳng về bờ
Sóng cứ tiếp xô
Tim anh tan nát.
Tim bong bóng nước
Chợt vỡ đến "òa"
Khi biết bông hoa
Nát chiều xuân úa.
Em về với chúa
Sống kiếp thiên đường!
Tuổi trẻ em đương
Nở bừng, thơm ngát
Số em bi đát
Đã vội ra đi.
Bao tháng thầm thì
Anh nhìn cây cỏ
Dưới kia nấm mộ
Em nằm ở đó.
Suốt một mùa xuân
Anh ngồi trước cỏ
Đan buồn nỗi nhớ
Làm mộ cho mình
Đem cả mối tình
Lấp trong lòng đất.
Mùa xuân đẹp nhất
Anh nguyện trao em!
TÌM EM
Ta đi tìm em
Nỗi nhớ ngàn năm
Tình tương tư
Để riêng trong hư- ảo
Yêu đơn phương
Trong cõi vắng tâm hồn.
Giữa muôn ngàn xã hội ngổn
ngang
Cây phượng hồng rũ cánh hoa
cuối cùng đón chiều mưa gió
Chỉ mình anh
Chỉ mình anh trong chân trời
nắng đỏ
Chỉ mình anh đi có một
mình...
Trong anh và trong tim
Lời mách bảo có bao giờ sai
lệch
Nói với em
Nói với em...
Ta nói gì đây khi can đảm
chẳng còn
Dù con tim thúc ta đẩy ra
lồng ngực
Rằng: Anh muốn ôm em, người
tình đầu tiên
Rằng: Anh muốn nói lời yêu là
mãi mãi
Rằng: Đời anh là của em, em
nhé!
Nhưng em ơi! Sao em chẳng
nhận lời?
Anh biết, em đã có mối tình
khác rồi
Mối tình giầu sang
Em bà hoàng trên nền châu báu
Em yêu nó tuy là miễn cưỡng
Nhưng em chịu dối lừa mình
Tự bịt mắt vào, không muốn
biết gì hơn.
Anh nằm trong cô đơn
Chiều nhớ em, xe hoa về
phương ấy...
Em ngước nhìn anh
Em hối tiếc
Khi cặp mắt đôi ta nhìn nhau
còn lửa cháy
Nồng nàn
Nồng nàn
Chỉ còn của ngày xưa...
BÀN TAY CỦA MẸ
À ơi! Con ngủ đi con
Tiếng mẹ ru, mãi vẫn còn trong tim
Một đêm khung cảnh lặng im
Bỗng đâu tôi muốn đi tìm thời gian
Một đêm khung cảnh lặng im
Bỗng đâu tôi muốn đi tìm thời gian
Khổ đau mẹ cũng nguyện can
Thức khuya dậy sớm không than với đời
Cho dù dáng vóc tả tơi
Thân hình còm cõi, đôi nơi chợ người
Bàn tay cầm bó hoa tươi
Hoa thì đã bán, tay mười ngón tay
Đêm ngày mẹ vẫn hăng say
Trồng hoa mẹ khổ, hương này bán đi
Đồng tiền mẹ để làm chi
Tích, gom góp lại có khi thất mùa
Mẹ ăn toàn những quả chua
Ngọt ngon mẹ để bán - mua phận nghèo
Bàn tay chăn lợn băm bèo
Đảm đang việc họ, lại đèo việc gia
Trăm mùa cây lá đâm hoa
Bàn tay gầy guộc thì già tháng năm.
TƯƠNG TƯ ĐÊM
Ta cấy cày thời gian qua
khoảnh khắc của đêm
Mong ngày mai gặt tìm cảm
giác mới
Đêm. Ly cà phê xoáy tan nóng
hổi
Vẻ mặt ngâm buồn. Cảm giác
tìm em.
Ta mơ tưởng em khi cả đang
ngồi
Đánh con chữ, câu thơ trên
bàn phím
Những dòng chữ cũng chỉ viết
về em
Để dỗ dành tình yêu phải nín.
Nhưng làm sao trong con tim
rạo rực
Nó khóc hoài chẳng chịu lặng
im
Làm đánh vỡ khoảng đêm vô tận
Anh ra ngoài, gửi thư gió về
em./.
THƠ NGUYỄN TRÍ HIẾU
NGUYỄN VĂN HÒA, ĐỌC CHỌN
nnb vi tính giới thiệu
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét