Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

Thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát


Thơ
Nguyễn Thị Hồng Ngát

.
 
Nhớ cụ Hai Hiên*

 
Đêm đêm
Ông cụ  nấu bếp thời Tây không chịu ngủ
Ông cứ ngồi bên đống than không còn đỏ hồng
Hỏi, ông bảo ông làm gì còn mắt mà nhắm
Giật mình nghe rõ tiếng ông
Không biết tiếng nói ấy từ đâu vẳng tới?

Dường như ông vẫn nghe rõ bước chân người đi
Dù không một lần ông ngoái lại
Tấm lưng già còng xuống bên bếp lửa
Xoong chảo bỗng dưng kêu lanh canh
Bếp tàn tro sao nồi canh trên bếp vẫn sôi sùng sục

Ông cụ nấu bếp giơ hai tay  lấy làm tiếc
Lúc này tôi mới giật mình nhận thấy ông cụ không có đầu
Sao cụ cứ ngồi hằng đêm như thế?
Một thế kỷ đã trôi qua
Ông cụ và những người đầu bếp của mình  vẫn ngồi hằng đêm như thế
Xoong chảo bỗng dưng kêu lanh canh...
Bếp tàn tro sao nồi canh trên bếp vẫn sôi sùng sục
Ông cụ bỗng cất tiếng cười
Khi thấy người dương thế nói về lòng yêu nước
Lòng yêu nước có bao giờ cũ
Dù những người yêu nước thỉnh thoảng vẫn bị bỏ quên
Chị đừng lấy làm phiền
Khi thấy chúng tôi  ngồi hằng đêm ở góc vườn hoang này đã một thế kỷ
Đừng hỏi chúng tôi vì sao đêm đêm không ngủ
Xoong nồi cứ khua lanh canh...

Làng Tân, 5-09
* Cụ Hai Hiên cùng một số cộng sự đã tham gia vụ Hà Thành đầu độc nổi tiếng năm1908 và bị thực dân Pháp chém đầu. Ngôi mộ cụ hiện vẫn nằm ở một góc vườn hoang ở làng Tân ( Nghĩa Đô).

ĐÔI BÀN TAY

Bàn tay nắm lấy bàn tay
Bao nhiêu thương nhớ những ngày đã qua
Tay mình nằm giữa tay ta
Bao nhiêu âu yếm truyền qua tay này
Rưng rưng nhớ thuở hao gầy
Bàn tay năm ngón chứa đầy bão giông
Bao đêm đôi mắt thức chong
Bây giờ nhìn lại thấy lòng dịu đi
Bây giờ chả ước mong gì
Nhìn bàn tay chỉ vân vi nỗi đời
Tay ta nằm giữa tay người
Xót tay ai đã da mồi từ lâu
Đi qua bao cuộc bể dâu
Bàn tay ai đỡ  trước sau ân tình
Tay ta nằm giữa tay mình
Nhìn tay thấy cả bóng hình lứa đôi…

6-6-2009


BIỂN  ĐÊM

Nửa đêm
Biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ
Nên đã nằm ngủ yên

Rặng thông reo gọi gió trăm miền
Giờ cũng mệt đứng yên thiu ngủ
Chỉ có cát còn thèm lời tình tự
Thèm sự vỗ về của sóng đến mơn man...

Em cô đơn trước biển ngàn lần
Khi thiếu vắng anh của em ở cạnh
Và ánh trăng trên biển vàng sóng sánh
Muôn năm một mình đốt sáng một tình yêu

Ngực biển phập phồng trong đêm đằm sâu
Sức cường tráng hiện trên từng tầng nước
Em thèm có anh ở bên mà chẳng được
Nên cũng chỉ một mình đốt sáng trái tim em

Biển tuyệt vời lộng gió giữa trời đêm
Thuyền áp mái tựa đầu tin cậy ngủ
Thức cùng em có triệu vì tinh tú
Và mênh mông biển rộng đến không cùng...

Nơi xa vời anh có biết không
Em gọi anh thì thầm cùng tiếng sóng
Nếu nơi ấy anh thấy lòng xao động
Là tình em vang vọng ngóng anh về...

Sầm Sơn, hè 1990

ĐÊM NGHE TIẾNG ỄNH ƯƠNG KÊU

Ễng ương kêu
Uôm uộp suốt đêm
Khiến người không ngủ nổi
Người nhìn quanh
Làng làm gì còn ao? Làm gì còn bờ bãi
Làng lên phố lâu rồi - bản giao hưởng từ thuở hồng hoang sao còn ngân mãi
Uôm uộp trong đêm- uôm uộp trong lòng

Ễng ương sống ở đâu?
Những cánh bèo đã chìm trong  đất
Những mạch nước giếng làng trong vắt
Đã được đổ đầy bằng gạch xỉ gạch than
Mét đất mấy cây vàng
Ễnh ương là loài gì mà được ở?

Sao vẫn vẳng tiếng kêu  đâu đó
Uôm uộp...uộp uôm...
Như tiếng chồng gọi vợ
Như tình nhân gọi tình nhân
Vào mùa sinh nở...

Mưa  ào ạt khắp nơi
Trắng xóa đất trời
Ễnh ương ở đâu?
Hay đã về quê cũ?
Nơi bà ta xưa hay kể chuyện buồn
Vợ chồng ễnh ương cãi nhau suốt đêm
Uộp uôm...Uôm uộp
Anh chồng thua bạc
Chuộc chuộc
Chị vợ không nghe
Chẳng chuộc, chẳng chuộc...
Uộp uôm !

Bà mất lâu rồi
Đứa trẻ ngày xưa giờ cũng đã lên chức bà
Nhưng các cháu của bà bây giờ không thích nghe chuyện cũ
Ênh ương cứ kêu
Mặc người mất ngủ
Trời ngoài kia đang mưa
Con cò kiếm ăn về muộn  ướt sũng đôi cánh
Vợ chồng ễnh ương bây giờ vô gia cư
Dẫu anh chồng không chơi cờ bạc.

Uộp uôm
Uôm uộp...

Làng Tân ,3-5-09


Huế - những ngày mưa

Rả rích
Cả ngày
Rả rích
Cả đêm
Ướt sũng
Huế

Sông Hương
Êm đềm chảy bên cửa sổ
Tiếng tàu đi
Tiếng thuyền đi
Tiếng người đi
Khe khẽ
Nhẹ nhàng
Dịu dàng
Huế

Không có tiếng người gọi
Chẳng có tiếng người thưa
Lẳng lặng đến
Lẳng lặng đi
Âm thầm mà tha thiết

Sâu nặng tình người
Sâu nặng tình trăng
Không phải đêm rằm
Mà tròn trặn
Huế

12-2009

NHỚ CHÁU MỖI NGÀY


Bà nhớ Khánh mỗi ngày
Khi chiếc mô- bie của bà mỗi sáng sớm lại rung lên tiếng chuông  nhè nhẹ
Chữ" nhớ Khánh "lại nhấp nháy hiện ra
Cháu chẳng nhắc thì bà cũng nhớ Khánh nhất nhà
Không nghĩ Khánh đã ở cách xa bà một nghìn cây số.
"Nhớ Khánh"- chữ cháu gài lại đó
Bà chẳng xóa đi cứ để nó xuất hiện mỗi ngày
Để thấy cháu như vẫn còn ở đây
Ríu rít những ngày cuối tuần bà cháu mình cùng vào hiệu sách.

Thằng bé tình cảm và tinh nghịch
Nhưng lại hay nhút nhát sợ ma
Mỗi khi ngoài trời có sấm chớp và mưa
Cháu lại rúc gọn vào lòng bà nằm im không nhúc nhích.
Thì thầm thì thầm kể chuyện cổ tích
Thì thầm thì thầm mách bố mẹ hay đi công tác xa
Để Khánh ở nhà với ông bà
Giờ thêm em Huy cũng ở nhà như thế.

Bà thương các cháu bà lặng lẽ
Học hành ngoan nhưng cũng mải chơi
Chí chóe trêu nhau. chí chóe khóc cười
Chí chóe chơi lego, chí chóe khi xem phim hoạt hình" chú chuột nấu bếp"
Mới mười tuổi mà Khánh vào mạng giỏi nhất
Còn chỉ cho bà cho cả em Huy
Mới mười tuổi mà Khánh cao ghê
Đứng đến tai bà rồi còn thích nhến chân để cao hơn nữa
Ôi bao nhiêu là nhớ
Làm sao để bà được nhìn thấy cháu mỗi ngày
Như hồi cả nhà cháu còn ở đây
Trong ấy, những ngày cuối tuần mẹ có đưa cháu đi hiệu sách?
Phương Nam đất trời ấm áp
Có một đàn chim phương Bắc di cư

Nhớ Khánh mỗi ngày- nỗi nhớ  cách xa
Muôn câu chữ bà  viết sao hết được...

Hà Nội 14-7-2010


THƠ VIẾT SAU MÙA TUYẾT TAN


Có thể nào đấy gọi là tình yêu
Lúc nào cũng xôn xao, lúc nào cũng thấy nhớ
Con chim sẻ xập xòe quanh cửa sổ
Tuyết tan rồi..trời hửng ấm lên hơn
Có thể nào anh lại nỡ đùa em
Đất nước chẳng thiếu những gian truân , nhọc nhằn và đau khổ
Bởi con người quá dạn dày sóng gió
Nên quý nụ cười bè bạn trên môi
Tuyết đã tan, băng giá đã qua rồi
Mặt trời lên.. nắng lại về ấm áp
Mùa đông Nga ngập một trời toàn tuyết
Trong phòng em qua khe cửa, gió lùa...
Đã lâu rồi bỗng lại muốn làm thơ
Nhớ những mầm xanh của cỏ cây quê mình
sau những trận mưa mùa hạ
Bàn tay ai thắp giùm lên ngọn lửa
Để lòng em cứ thấy vẩn vơ buồn…

Có thể nào anh lại nỡ đùa em?
Xin hãy nhẹ tay để sông đừng trào sóng
Xin đừng ném những tia nhìn hy vọng
Em chẳng theo đâu vì em khác xưa rồi!
Em sẽ chỉ dừng trên những trang thơ thôi
Ngỡ mọi thứ trên đời đã cũ mèm hết cả
Nào ai hay trong tình yêu muôn thuở
Vẫn giống nhau ở một điểm: vẩn vơ buồn!


Thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát/ Tác giả tự chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét