ĐÊM TRUNG DU
.
tìm về cha nơi mảnh đất trung du
hàng cọ xanh và con đường lầm bụi
cha ở cõi nào
người đàn ông nhiều vợ để nhiều con để cô đơn chùm lên tuổi già và cái chết
những đứa con theo tình cha dạt về đôi ngả theo tình cha thiếu thốn ân cần
không còn ở nơi đây đâu
không còn ở nơi đấy đâu
người đã rời xa lãng đãng hồn không còn căn nhà xưa về được nữa
tình phụ tử pha thời gian luễnh loãng khói hương
hàng cọ thâm thấp để chùm hoa nắng dọi ngả sắc vàng
nỗi nhớ đã buông thời non dại
côi cút lần theo hương hoa đêm
côi cút đặt giữa hai người đàn ông và đàn bà
tìm nơi cha vòm cọ xanh rủ
tìm nơi cha lạnh vết tháng năm
sẽ không có giá như nếu ân hận kéo ta về quá khứ
và mẹ cha không đôi nơi
ta trẻ thơ và ta nhuộm đen màu đêm sương phủ
ta suốt đời mồ côi
VẤN VƯƠNG DẠI KHỜ
ta thương mỗi chiếc lá khô
thương câu thơ cứ bơ vơ một mình
ta thương một vạt hoa xinh
mong manh chẳng biết tên mình là chi
dại khờ lan khắp lối đi
tím li ti trắng li ti cả đời
chẳng ai lạc chốn thảnh thơi
tự nhiên hoa cỏ đan lời gió sương
giời quên rắc hạt bên đường
giời quên tên để vấn vương dại khờ
nhặt hoa cắm vào trong thơ
ta thương hoa lại ngẩn ngơ thương mình
THÁNG NĂM RƠI
xa vậy ư ta một mình tìm nơi biển lặng
bãi có dài đâu chỉ phủ yên cát trắng
ta một mình tìm trong con sóng
và mặt trời từ phía tạnh mây
Côn Đảo trong xanh nắng dọi
bao nhiêu sóng nối về ký ức
bao nhiêu sóng lênh đênh vọng lên tiếng gọi
ở lòng nước sâu đá dội
sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi
đá lăn xuống và người lăn xuống
hai mố cầu chất nặng xác thời gian
bãi sọ người tàn im hương khói
biển hồn nhiên vỗ nhịp
đảo hồn nhiên ngút ngát xanh trời
những con số tưởng chi ly
những con số chỉ là ước đoán
những con số để người sau nhớ lại
linh thiêng hồn an ủi
linh thiêng hồn thoát kiếp trần ai
mịn màng thế và trong trẻo thế
nước và cát và trời mây Côn Đảo
dấu máu xương mướt mát bóng bên dường
nghĩa trang Hàng Dương những bia mộ không hiện lên danh tính
nghĩa trang Hàng Keo im lìm cỏ
phảng phất về tướp táp gọi gió sương
sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi
lẩm nhẩm tháng năm cây và cỏ biết làm sao đếm
chỉ một nén hương thắp giữa trời khói tỏa
một lời thơ vái cõi lặng vô hình
lời cầu xin chắp lại những cầu xin…
KHÔNG BAO GIỜ LẶP LẠI
hoa hồng ư có quá nhiều màu quen thuộc và mới lạ
hoa cúc ư vàng của nắng trưa hay đã ngả chiều
ta là kẻ ngu dốt khi đứng trước quầy hoa
không biết nên chọn cho mình một màu hoa ưa thích
ta là kẻ tột cùng ngơ ngẩn
đứng giữa đường giữa chợ
không biết nên rẽ lối nào gần đến nơi cần đi
ta thương mỗi chiếc lá khô
thương câu thơ cứ bơ vơ một mình
ta thương một vạt hoa xinh
mong manh chẳng biết tên mình là chi
dại khờ lan khắp lối đi
tím li ti trắng li ti cả đời
chẳng ai lạc chốn thảnh thơi
tự nhiên hoa cỏ đan lời gió sương
giời quên rắc hạt bên đường
giời quên tên để vấn vương dại khờ
nhặt hoa cắm vào trong thơ
ta thương hoa lại ngẩn ngơ thương mình
THÁNG NĂM RƠI
xa vậy ư ta một mình tìm nơi biển lặng
bãi có dài đâu chỉ phủ yên cát trắng
ta một mình tìm trong con sóng
và mặt trời từ phía tạnh mây
Côn Đảo trong xanh nắng dọi
bao nhiêu sóng nối về ký ức
bao nhiêu sóng lênh đênh vọng lên tiếng gọi
ở lòng nước sâu đá dội
sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi
đá lăn xuống và người lăn xuống
hai mố cầu chất nặng xác thời gian
bãi sọ người tàn im hương khói
biển hồn nhiên vỗ nhịp
đảo hồn nhiên ngút ngát xanh trời
những con số tưởng chi ly
những con số chỉ là ước đoán
những con số để người sau nhớ lại
linh thiêng hồn an ủi
linh thiêng hồn thoát kiếp trần ai
mịn màng thế và trong trẻo thế
nước và cát và trời mây Côn Đảo
dấu máu xương mướt mát bóng bên dường
nghĩa trang Hàng Dương những bia mộ không hiện lên danh tính
nghĩa trang Hàng Keo im lìm cỏ
phảng phất về tướp táp gọi gió sương
sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi
lẩm nhẩm tháng năm cây và cỏ biết làm sao đếm
chỉ một nén hương thắp giữa trời khói tỏa
một lời thơ vái cõi lặng vô hình
lời cầu xin chắp lại những cầu xin…
KHÔNG BAO GIỜ LẶP LẠI
hoa hồng ư có quá nhiều màu quen thuộc và mới lạ
hoa cúc ư vàng của nắng trưa hay đã ngả chiều
ta là kẻ ngu dốt khi đứng trước quầy hoa
không biết nên chọn cho mình một màu hoa ưa thích
ta là kẻ tột cùng ngơ ngẩn
đứng giữa đường giữa chợ
không biết nên rẽ lối nào gần đến nơi cần đi
mỗi ngày quanh ta bao đổi thay
cái tốt và cái xấu không lặp lại
trái đất mỗi ngày nóng lên và tai họa
chẳng làm được gì đâu những điều ngoài tầm tay với
mùa thời gian tiếp nối và không bao giờ lặp lại
hôm qua nói chuyện với một người không thích
hôm nay nói chuyện với một người xa lạ
và khi một mình ta nói với chính mình
trái đất mỗi ngày nóng lên và tai họa
chẳng làm được gì đâu những điều ngoài tầm tay với
mùa thời gian tiếp nối và không bao giờ lặp lại
hôm qua nói chuyện với một người không thích
hôm nay nói chuyện với một người xa lạ
và khi một mình ta nói với chính mình
vẫn như thế chẳng có gì lặp lại
thời gian quấy đảo và thời gian pha loãng
những gì ta có hôm nay rồi sẽ đi qua
buồn phiền hay tuyệt vời rồi cũng đi qua
thời gian quấy đảo và thời gian pha loãng
những gì ta có hôm nay rồi sẽ đi qua
buồn phiền hay tuyệt vời rồi cũng đi qua
chẳng biết nên nuối tiếc hay mừng vui được nữa
ta sẽ ôm nhau òa khóc hay òa cười
ta sẽ nói nhau những lời mát mẻ hay những lời tử tế
có thể như thế chất thêm bực dọc hay giải tỏa ấm ức
chỉ biết không có gì lặp lại dù ta cố diễn lại từ đầu
để đến giờ đã định đốt một cây nến và ba nén hương bật lên một tiếng thở dài hay lạnh ngắt
thời khắc cuối đời chẳng biết và không lặp lại
có cầm kịp mảnh giấy và cây bút ghi cảm xúc trên đường đi
và ta sẽ đốt cho tàn tro bay ngược về cõi thế
chỉ có điều này chắc không lặp lại
ta sẽ ôm nhau òa khóc hay òa cười
ta sẽ nói nhau những lời mát mẻ hay những lời tử tế
có thể như thế chất thêm bực dọc hay giải tỏa ấm ức
chỉ biết không có gì lặp lại dù ta cố diễn lại từ đầu
để đến giờ đã định đốt một cây nến và ba nén hương bật lên một tiếng thở dài hay lạnh ngắt
thời khắc cuối đời chẳng biết và không lặp lại
có cầm kịp mảnh giấy và cây bút ghi cảm xúc trên đường đi
và ta sẽ đốt cho tàn tro bay ngược về cõi thế
chỉ có điều này chắc không lặp lại
ĐẾN BAO GIỜ
Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi êm ả
Dẫu đã có bao lần vội vã
Anh vẫn là anh xa cách giữa đời
Sẽ chẳng bao giờ có được giữa lòng tay
Âm áp hương người thương nhớ
Một bông cúc muộn mằn mới nở
Dẫu vàng tươi trơ trọi cuối mùa
Một tình yêu tha thiết chẳng hẹn hò
Em với anh chỉ là mộng ước
Một giấc mơ gần mà không thực
Rất mặn nồng mà trống trải đơn côi
Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh
Chỉ một lần thôi là tất cả
Để cứ đến rồi đi trên đường cúc nở
Không mùi hương vẫn gợi nhớ âm thầm
HAI NGƯỜI
Người đàn bà khâu sợi chỉ dài rút lên lặng lẽ
Đứa con gái bên mẹ chiếc bút dừng
trên bài toán dang dở
Người đàn bà ngoảnh mặt nén tiếng thở dài
Đứa con gái cúi xuống ghẹn dòng nước mắt
Chú mèo cuốn trên đống chăn phập phồng giấc ngủ
Hai người chờ đợi và dấu nhau sự chờ đợi
Một người đi chưa thấy trở về
Một người đã mang đi vui vẻ của hai người
Niềm vui ấy lại trao cho người xa lạ
Người đàn bà dựa vào đứa con gái nhỏ
Cô bé là điểm tựa của thời gian
LÀM ĐÔI
Căn phòng dọc ra làm đôi
Mỗi nửa có một ô cửa sổ
Đồ đạc giằng ra tàm tạm cũng làm đôi
Nhưng đứa trẻ chỉ một thôi
Và con chó Mimi cũng một
Đứa trẻ không muốn ở riêng ra với mẹ
Nó sang nửa bên kia thì cha lụi cụi một mình
Và con chó luýnh quýnh vách ngăn
Cào cào cót bởi chưa quen lối
Hai người lớn sau quãng dài tranh cãi
Nếu không có đứa trẻ và con chó
Hai nửa căn phòng
Hai ngôi mộ
Lặng thinh
TRÊN ĐƯỜNG GIẢNG VÕ
Là chợ mà chỉ có ngưòi
Phơi phong từng đám giữa trời lơ vơ
Con đường hai vệt nắng mưa
Cái cơn trái gió có chừa mặt ai
Đời như sợi chỉ dễ phai
Nay còn chưa chắc thì mai mong gì
Vạ vật tê cả bước đi
Cát lầm lụi cát còn gì để đau
Chợ người chẳng bán người đâu
Dãi dầu bán cái dãi dầu mà thôi
NHẶT TRĂNG
thuyền thơ thả bến Tây Hồ
mây vơ vẩn gió hững hờ đợi ai
tôi là một kẻ quăng chài
buông câu để kéo một vài ý thơ
tôi là một kẻ ngẩn ngơ
bỏ nhà bỏ cửa lên chờ vầng trăng
một năm có mấy đêm rằm
một đời có được mảnh trăng riêng mình
biết ai là khách chung tình
lên Hồ Tây để cho mình có ta
chú cuội ngồi nhặt lá đa
còn tôi nhặt ánh trăng tà làm thơ
THAY CHO LỜI RU
Người con trai ấy đến trong tình yêu của con
rồi đi lặng lẽ
nước mắt con lạnh nơi ngực mẹ
nỗi đau dầu sâu một vết thương
Trái tim bé bỏng với nhịp đập thất thường
giấc ngủ vô tư chợt nghẹn lên tiếng nấc
có thể gượng cười
nhưng khóc thì chân thật
cơm mưa đầu ướt đẫm làn mi
Sự tái tạo diệu kì
mẹ cho con những gì người đàn bà có được
chỉ có nỗi đau tình yêu không biết trước
con lặng bước một mình
Cứ mỗi chiều vụt tắt bình minh
hãy ngủ đi
giọt nắng nhỏ nhoi của mẹ
đêm xoa dịu nỗi đau
đêm ủ con trong lòng mẹ
để sớm mai bừng dậy nụ cười
Hãy ngủ đi non nớt của mẹ ơi
nụ hôn tình yêu sẽ gắn lành nỗi đau nức nở
có một chàng trai tìm đến con
hẹn mai còn đến nữa...
mẹ đi lau chiếc gương nơi sáng nắng nhà mình
LỤC BÁT CUỐI CHIỀU
lục bát viết lúc cuối chiều
nghe trong hơi gió đọng nhiều ưu tư
lòng câm như bị cầm tù
hắt hiu dồn lại mỏi dừ ước mong
buồn thì ra ngắm phố đông
tội gì đóng cửa mà đong cơn sầu
buồn thì ta lại yêu nhau
tội gì ủ rũ cho mau cái già
ngoài phố những hoa là hoa
mua về ta cắm chật nhà mới thôi
yêu đi cho trọn kiếp người
kẻo mai thác lại tiếc đời buồn tênh
LỐI HOA RƠI
Gửi
người ở chốn Nghi Tàm
Một câu thơ đã muộn màng với hoa
Biết là người vẫn trách ta
Bởi chưng gió cứ la đà Hồ Tây
Bây giờ biệt thự giăng đầy
Yêu hoa tìm lối ai hay lạc đường
Ít lên sợ bảo ít thương
Ngõ thời hẹp ngõ cổng tường thời cao
Giá như thâm thấp giậu rào
Cho ta được lả lơi chào với hoa
Biết là người giữa sương sa
Mảnh vườn nhỏ đủ cho ta mặn nồng
Phải là người đấy hay không
Nghe mênh mông gió có mông mênh lời
Hẹp hòi lối để hoa rơi
Câu thơ đành thả giữa trời vậy thôi
Thơ Bùi Kim Anh/ Vân Hạc gửi bàinnb vi tính giới thiệu
Thơ Bùi Kim Anh/ Vân Hạc gửi bàinnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét