Thơ MÙA VU LAN | |
Bùi Kim Anh cơn mưa tháng 7
tháng 7 mưa Ngâu lạ thay cứ vậy
chuyện trên trời đẫm ướt dương gian
đừng khóc nữa nếu cho lần gặp mặt
năm cách xa tháng chỉ có tháng này
chỉ sụt sùi thôi và cứ trách yêu
nhau
đừng trút giận hờn xuống phận người
lầm lụi
chuyện bao giờ đã trở thành huyền
thoại
để mãi người thương tháng 7 ngóng
tối trời
chuyện bao giờ sao mãi chẳng quen đi
buồn nối ngày vui nối đâu ngắn ngủi
yêu chẳng kịp nhiều vơi đi dòng chảy
yêu chẳng kịp nhiều mà xa bớt cô dơn
tháng 7 mưa Ngâu lạ thay cứ vậy
“Làm sao cắt
nghĩa cõi người...”
Đang vui vẻ
bỗng ứa lời buồn đau
Kiếp người dài
ngắn biết đâu
Làm sao ai biết
kiếp sau thế nào
Ngó lên trời
chẳng có sao
Vin vào đâu
biết thấp cao phận mình
Kiếp người giữa
kiếp phù sinh
Cháo cơm đặt
giữa nhân tình đảo điên
Bẻ hoa bán kẻ
ưu phiền
Bắt tôm cá bán
thả miền hồ ao
Phóng sinh để
mua má đào
Phóng tay lại
để mua vào đầy tay
Thả tiền mua áo
mua giày
Đốt cho hồn để
ăn mày ngẩn ngơ
Ngó lên trời
chỉ có mưa
Rằm
không trăng để người đưa tiễn hồn
Nén nhang thắp
để mà thương
Hư vô lẫn kẻ
bên đường lầm than
Cỏ xanh rồì cỏ
lại tàn
Hoàng
hôn khi tắt còn loang nắng chiều
Biết là sương
khói phiêu diêu
Làm sao
trọn kiếp vẫn yêu cõi người
con nam mô gì nữa
tóc bạc rồi con vẫn cần có mẹ
nắng pha sương nên nắng nhạt trên
đầu
ai cũng bảo chết đi cho đỡ khổ
sướng dẫu tới đâu chỉ đau đớn nặng
lòng
nén nhang này con thắp tới mẹ không
quần áo bạc tiền đốt thành tro thưa
mẹ
dẫu sướng khổ cũng kiếp đời sống
thật
một cõi âm tiền của cũng khí âm
nơi mịt mờ có thật lẫn giả không
nam mô Phật con nam mô gì nữa
chắp giữa lòng tay những nét đời
ngang ngửa
đường đời nào sướng khổ hằn sâu
con chỉ muốn tin người mất mất hết
rồi
bát cháo nhạt nhèo hạt muối chát
tình nhẹ như hạt bỏng
hồn mẹ tựa vào đâu hay vẫn hồn đơn
độc
hay vẫn dõi về cuộc sống kiếp thế
gian
nén nhang này quện khói với người
dưng
lúc mẹ xa con còn điều chưa nói hết
đời nhiễu nhương làm sao thấu được
xin cho thơ con để thoát nợ âm hồn
cúng bão chúng sinh
chẳng kịp một nén nhang chẳng kịp
cúng chúng sinh
chẳng kịp một vái vọng chẳng kịp gửi về cha mẹ
chẳng kịp khóc nước mưa trôi nước
mắt
chúng sinh làng nghèo bão đổ xuống
làng nghèo
lạnh vong hồn rít vong hồn níu vào
nhau
mai về cõi kéo về ướt kéo về đói kéo
cái nghèo về cõi
mảnh đất nhọc nhằn sao nỡ
từng cơn thịnh nộ quật xuống mái gập
ghềnh
chẳng kịp nghĩ gì chới với cả lá cây
chẳng kịp vớt gì lúa ngạt dưới nước
sâu
than với tiếc chờ mai còn nhiều mai
than tiếc
trời ghét nghèo mưa nắng chẳng dung
tha
đất thời thấp lúa thời thấp bám vào
đâu cho vững bước chân
nghèo ngọng ríu vớt lên từ ngập ngúa
mới cơn bão số 3 vừa mới qua bão cơn
số 1
vay lo toan trời giật trắng mọi bề
còn nước thôi dẫu mai mưa tạnh
hạt lúa nào còn mẻ trắng bát cơm
chan
gọi những cô hồn
đi những bông hồng đi theo những
người đàn bà rằm mồng một bỏ lại cành gai chổng ngược
đi những ngày mưa tháng 7 ứa nước
trên đường ứa lỗ cống ngầu đen
đi mùa hạ đang đi
một thoáng mát kéo chăn sợi mỏng
đi đâu hạ đi đâu chẳng biết mùa đi
đâu chẳng biết
trú ngụ vô tăm vô tích
cưỡi ngược mây ngược gió
gọi những cô hồn đi đi
. Thơ Bùi Kim Anh/ Tác giả gửi bài nnb vi tính giới thiệu |
Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012
MÙA VU LAN/ Thơ Bùi Kim Anh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét