Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

Thơ TRẦN NGỌC ƯỚC

Thơ
TRẦN NGỌC ƯỚC

LÊN YÊN TỬ
Ta không đi bán, chẳng tìm mua
Vui bước du xuân vãn cảnh chùa
Thắp nén hương trầm thơm cõi Phật
Cho lòng thêm ngọt giữa cay chua


Đến suối Giải oan để viếng thăm
Ngàn lau sùi sụt uốn dây đàn
Nén hương ai thắp hương còn ngát
Nước mắt rơi vào đẫm thế gian

Vi vút đường tùng, lối trúc reo
Lên cao từng bước một ta leo
Dấu chân người cũ còn vương lại
Một giọt mồ hôi, một bước trèo
Trên đỉnh Phù vân - cực lạc đâu?...
Chùa cong một mái, đá phong rêu
Trùng trùng mây bạc cùng hoang vắng
Vẳng tiếng chuông ngân lạnh mái đầu...
Thiên cổ người ơi giữa sắc không
Trầm luân một kiếp với non sông
Vô vi bóng hạc tâm thành phật
giữa chốn thâm u tỏa sắc hồng
Ta không đi bán, chẳng tìm mua
Vui bước du xuân đến cửa chùa
Quỳ xuống nép mình vào bóng Phật
Để lòng thêm ngọt giữa cay chua.../.
.
Yên tử ngày 10-2-2004

OAN CHO PHẬT
Nằm mơ được gặp Phật
Than vãn chuyện sự đời
Phật cười hiền như đất
-” Ta giúp gì được ngươi!” 

Thức dậy còn ẫm ức
Chạy lên chùa hỏi sư
Áo nâu sồng khắc khổ
Sư cúi đầu: -“ Nam mô...!”
Chiều về bên chén rượu
Ngẫm thế sự đầy vơi
Chợt toát mồ hôi hột
Ta trách oan Phật rồi.../.

KHOẢNH KHẮC THANH BÌNH

Một mình mình giữa đêm dài
Uống rượu với gió, chuyện hoài cùng mưa
Ly này... chạm với ngày  xưa
Để  say  lại  tuổi  mộng  mơ  một  thời
Mênh mang ngồi đếm sao trời
Ngủ quên trên đống rạ ngời trăng khuya
Bừng bừng súng chuối, gươm tre
Xông pha trận mạc "vấp  toè" cả chân
Ly này ... chạm với một lần
Thấy em nghiêng nón tần ngần chia tay
Ly này... chạm với heo may
Chạm sương, chạm nắng, chạm day dứt lòng
Ly này... chạm nghĩa vợ chồng
Thấm trong cay đắng, mặn nồng, nhục vinh
Lắng vào khoảnh khắc thanh bình
Dốc chai... cạn với bóng mình một ly...

ÔNG BÁN TƯỢNG ĐẤT

Xếp đầy lồ toàn tượng đất
Ông đi rao bán khắp nơi
Người chon về pho Đức phật
Người mua cả Tướng nhà giời

Họ đặt vào nơi trang trọng
Thắp hương vái tới vái lui
Ông gom mấy đồng bạc lẻ
Để mua gạo đổ vào nồi

Nhiều đêm ông không ngủ được
Xắp xếp hàng hóa sáng mai
Xem xét lại từng tượng một
Nheo nheo đuôi mắt ông cười.../

ĐÊM NGẮN...!

“Thức lâu mới biết đêm dài”
Câu phương ngôn ấy lỗi thời cũng nên...?
Ngồi cân đo với bóng đêm
Nghĩa tình bằng mấy có tìm được đâu!
Đồng tiền giữa chốn lao xao
Mặt nào cũng phải, chiều nào cũng hay
Mang tình đặt giữa trả - vay
Mỏng manh như hạt cỏ may vướng quần.
Mang lòng đặt giữa tình thân
Tình cha càng đậm, nghĩa con càng mờ
Trái tim đặt giữa câu  thơ
Càng sâu sắc lắm, ngẩn ngơ càng nhiều
Giọt sường lạnh buốt đỉnh đầu
Bất ngờ chiếc lá gieo sầu vào đêm
sao mai chênh chếch bên thềm
Đã nghe lanh lảnh tiếng chim hót rồi
Một đêm chỉ bấy nhiêu thôi
Chẳng hơn một tiếng thở dài là bao.../.


Thơ Trần Ngọc Ước/ Bùi Kim Anh gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét