trong khói rơm chiều
cứ như là kẻ xa quê
lâu lâu lại nhớ thương về chốn xưa
ruổi rong hoài với nắng mưa
con
chim mùa cũ giọng thưa thớt nhiều
thèm
nghe tiếng bếp lửa reo
buồn
cay con mắt sầu heo hút dài
hong tay sưởi ấm mơ ngày
khói rơm chiều quyện đường bay tiếng
cười
em về qua ngõ nhà tôi
đừng che nghiêng nón để trời xanh
trong
gió say chạy hát trên đồng
con chim chiền chiện chao lòng ngẩn
ngơ
tóc mây thơm lựng đôi bờ
trang kinh buồn nhớ câu thơ một thời
mầu chiều ai rót trăng phơi
em xưa gặt lúa bên trời ngát hương
cứ như là kẻ tha phương
khói rơm chiều đã nhuộm sương cõi
lòng
tôi về đây hỏi này sông
nương câu hát cũ cầm hơi sớm chiều
nỗi niềm thúng mủng liêu xiêu
trăng treo đòn gánh mẹ treo tuổi
mình
quá giang em một cuộc tình
lênh đênh chèo chống nổi chìm với
nhau
ta thầm nghe trái tim đau
thương em đời bỗng dãi dầu nắng mưa
quá giang bè bạn tiếng cười
lưng trâu dậy sóng một thời hàn vi
những thằng bạn bỏ quê đi
sông xưa bến cũ còn ghi dấu ngày
quá giang chén rượu vơi đầy
buồn vui chai lọ lòng say ngất lòng
ta về cởi áo quăng sông
đò ơi ! đò hỡi ! em còn đợi ta ... ?
gánh gió qua sông
mẹ cha theo gió về trời
mẹ cha theo gió về trời
tôi đi theo ngọn gió đời mây bay
rơm chiều ai đốt mà cay
rượu quê ai nấu mà say ngút ngàn
tôi về theo gió lang thang
thương thương giọng Quảng chứa chan
điệu chào
nương câu lục bát qua cầu
ngọn tre níu gió múc gầu nước trong
níu quê lại giữa cõi lòng
tôi về gánh gió qua sông gọi đò
trong veo, ngọt lịm câu hò
tôi đưa tay, vẫy, đôi bờ rưng rưng
trùng phùng theo dấu chân quen
nôn nao triền cát gọi tên quê nhà
giếng quê một ngụm trăng ngà
tôi đưa tay, bụm, gió là đà trôi
tôi về cõng gió đi chơi
mà nghe lá rụng khơi khơi giữa lòng
hồn phiêu theo cánh chuồn chuồn
ầu ơ tiếng mẹ suối nguồn gọi ta…
Thơ Dạ Tịnh/ Dung Thị Vân đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét