Thơ
VIỆT PHƯƠNG
ĐƯỜNG
Nếu thời gian sáu mươi nhăm năm qua quay trở lại
Ta chọn đúng con đường mê mải ta đã đi
Chỉ tước bớt những sai lầm non dại
Những tháng ngày thừa thãi khép hàng mi
Đừng thảm hại sống quỳ trong xoay xở
Rộng bao la đang mở những trang đời
Trời chỉ hẹp khi nhìn qua cửa sổ
Đảo cô đơn nghẹt thở giữa trùng khơi
Ta về với những con người chân đất
Tuần trăng non còn khuất bởi mưa dầm
Mát gió nồm mà cũng run gió bấc
Cay đắng ngọt ngào quăng quật tháng năm
Dáng đời đi dẫu sâu đầm lẫm liệt
Đôi bàn chân chỉ da thịt bình thường
Một niềm tin vượt gian nguy khắc nghiệt
Lòng dân nghèo bao hào hiệp tình thương
Sẽ đến thời khắp bốn phương tử tế
Cuối con đường có lẽ gặp con người
Đi hết mọi chân trời và mọi nhẽ
Mênh mang buồn vui thế bạn bè ơi
CHỈ
Xuân tự lòng dân xuân bướng bỉnh
Mặc kèn mặc trống mặc ồn ào
Xuân chẳng cần bao trong giấy kính
Chỉ một chút tình xuân xôn xao
GẶP
Cuộc đời quyến rũ bao nhiêu
Gió xuân đã tắt nắng chiều đã lên
Nhớp nhơ triều đại đồng tiền
Mua quan bán chức buôn quyền dọc ngang
Cầu danh cầu lợi cầu sang
Cấp trên bậc dưới nhoáng nhoàng đua tranh
Chìm vào một đám hôi tanh
Làm sao thấy được màu xanh cây đời
Hãy ra ngoài ngõ gặp người
Gặp bao trong trẻo tiếng cười trẻ thơ
Gặp bao vẻ đẹp bất ngờ
Gặp lòng nhân ái đợi chờ bấy lâu
Gặp người trai ở tuyến đầu
Gặp cô gái ở chiều sâu nghĩa tình
Thì ra mình vẫn có mình
Còn đây chiếc lá rung rinh vẫy chào
THỎA
Chẳng xuống chó chẳng lên voi
Trăm năm thỏa chí làm người thanh tao
Chẳng lo ngồi ở chỗ nào
Chỉ lo người sống ra sao với người.
Thơ Việt Phương/ Lê Duy Phương đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét