NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.3
NXB VĂN HỌC
C
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
11. Nguyễn Quang Cương/ 12. Nguyễn Đình Di/ 13. Đinh Ngọc Diệp/ 14. Hướng Dương/ 15. Nguyễn Nho Thùy Dương/ 16. Văn Đắc/ 17. Lương Định/ 18..Cảnh Giang/ 19. Thương Giang/ 20. Chu Hà/ 21..
11. NGUYỄN QUANG CƯƠNG
BA MƯƠI NĂM CẦM PHẤN
Chuyến tàu đời tôi đã leo lên
Không có vé khứ hồi
Chỉ có ga cuối cùng là nơi đến.
Tôi trả giá vé bằng mồ hôi
Lã chã rơi,
Như giọt rơi ngọn nến
Đốt hết mình
Quầng sáng vẫn chưa xa.
Lay ký ức một thời đã qua
Vẫn chỉ là ga xép.
Chưa ngồi ghế hạng sang
Mà đời thấm mệt!
Dùng bảy mươi phần trăm sức lực
Để bảo vệ mình
Mà vẫn cứ lắc lư!
Ba mươi năm
Hơn một phần tư thế kỷ
Tôi ở với văn chương
Nhưng sống bằng ý chí
Như một lão nông tri điền
Trên cánh đồng giáo dục
Lắm phong ba.
Xa
Một thời đã xa
Đói lòng không có quả sim
Thèm cả cọng rau già,
Sau mỗi giờ lên lớp
Vẫn tự mình be bờ, đắp đập
Để giữ tâm hồn, để giữ nhân tâm.
Tôi không là thánh nhân
Nhưng yêu hết mình,
Sống hết mình
Với văn, với đời,
Là phi thường
Qua bao biến động.
Tôi gặt niềm vui
Từ phía người nghe
Kết tinh chất cho sự sống
Đời cũng đáng yêu,
Với bao lớp người tri âm!
Cũng có khi
Nước mắt lặn vào trong
Bị phụ bạc lòng đau, máu rỏ
Không sao
Tôi vẫn tin vào luật nhân quả
Như con chiên tin có đức Chúa trời!
Thầy giáo già, con hát trẻ, người ơi ...
Tôi đã già đâu mà tin mình hoàn hảo
Ma lực văn chương
Với đời cơm áo
Với tôi, vẫn cứ song hành!
Thời gian qua chiến tranh
Là thời gian đằng đẵng
Ba mươi năm cầm phấn
Nhanh như là gió bay!
Xin đừng hát lời ca
Bạc trắng tóc thầy ...
Tôi hãy còn xanh!
Tóc xanh,
Lời xanh,
Đời xanh,
Chưa rộ vàng chín ngọt.
Phía trước là tinh hoa
Phía trước là tinh chất.
Nhân đôi thời gian
Tôi vẫn là tôi.
Nhân đôi thời gian
Tôi sẽ hóa thành đời!
Thơ Nguyễn Quang Cương/ Nguyễn Văn Hòa, đọc chọn
12. NGUYỄN ĐÌNH DI
LÃNG DU
Giá ngôi nhà hoá thành con thuyền
Tôi sẽ chống sào đẩy về bến trăng
ngày xưa em xuống tắm
Chúng mình gọi vạt hoa muống biển
của một thời chiến trận
Trườn khỏi bờ lau về ngủ giữa lòng thuyền
Câu thơ rụt rè gõ cửa trái tim
Dìu mái tóc hoa râm cùng cơn mưa
mỏng manh đến miền xao xác gió
Em trốn ở đâu mà thơm quá
Chiếc lá bùa mê ơi
Những câu thơ ngẩn ngơ tôi chôn dưới móng nhà
Như chiếc neo đang đòi được nhổ
Để ngôi nhà trôi...
KHẤN GỌI CÂY
Cây quéo cửa nhà tôi
Của ông nội trồng
Tôi đã đeo khăn tang cho nó ngày bố tôi mất
Bây giờ tôi nói gì khi phải chặt nó đây
Cây ơi!
Mày bằng tuổi em tao
Mày đã cho tao tiếng chim trong phố
Cho tao bóng xanh dịu đi nắng lửa
Cho tao quả ngọt để đẩy cái đắng khỏi lưỡi
Cho tao thao thức nghe lá rụng và
gửi được vào trang thơ một loài lá
chỉ chịu rơi khi nõn đã xanh đầy.
Cây ơi
Tao bầy lễ ra đây
Thắp hương
Khấn gọi
Mày hãy về mọc trong trang thơ này
Hãy toả bóng mày che mát vết bỏng đêm của tao
Hãy gọi chim về hát trong nỗi nhớ của tao
Và mang quả chín của mày đặt vào tay ông nội
Cây ơi
Tao bẻ lưỡi cưa rồi vì sợ sẽ ngã cùng với mày
Khi nghe hồn cây đang nói lời
của người sắp bị chặt
BẾN GIÁC
Đêm mê mệt trăng
Tháo từng đốt xương nhức buốt ra xếp lại
Theo cách của loài thèm bay
Tâm tưởng thả cánh buồm thơ về đảo vắng
Em còn nhớ không?
Ta nhớ trong em những thớ núi nghiêng nghiêng chỉ
chờ ai đấy khẽ xô là nhào xuống biển
Chợt thấy mình hèn như rượu nhạt
Không đủ độ men làm hỏng gạo thơm
Chiều thu ngăm ngăm mặn cái nhìn
Dưới đáy màu xanh ngằn ngặt kia là muối trắng
Thơ hóa con sâu “Đông trùng hạ thảo”(*)
Nằm gặm ruột lau lau sớm bạc đầu
Tự xót những chấm mồi trên lưng bàn tay sạm
Hòn đảo cô đơn sần chữ
Giờ về đâu
Những hòn cuội bạc hồn dưới đáy xanh kia
Mơ hồ chân ai dò dẫm lần mò trong hạt xòe
cánh cắm xuống bùn sa
Ta khỏa trần những cảm nghĩ
Gọi hồn trở về nguyên sơ như đứa trẻ bất hạnh
*
Có lẽ bây giờ mới là thơ
Em có chờ không ?
* Một vị trong bài thuốc chữa bệnh rồ dại.
Thơ Nguyễn Đình Di/ Mai Văn Phấn đọc chọn
13. ĐINH NGỌC DIỆP
TAM ĐẢO NGÀY TÔI ĐẾN
Cái tủ lạnh của một vùng châu thổ
Bên vực, bên đèo - cây, đá dẫn tôi lên
Tầng nhà xếp hộp diêm trên đầu xe chạy
Vách đá, con đường ép phố gầy thêm
Núi vẫn ngồi cho mây lang thang
Tam Đảo choãi chân Vĩnh – Tuyên – Phú Thọ
Cái chân đế xuống đồng bằng Bắc bộ.
Mái nhà ngàn đời lưu dấu thuở hồng hoang
Em bỏ phố lên cao tìm rét muộn
Mẹ lo con sau tết nhập trường
Tay lật đá tìm su su ngắt ngọn
Nhặt từng đồng gom góp gửi theo con
Thảm cây xanh quờ tay ngắt được
Đỗ Quyên đầu mùa thấp thó hồng tươi
Quả su su trên giàn, ngọn lan ra cỏ dại
Người cuốc vào mây, mây xóa mặt người
Lưỡi cuốc vung lên chạm trời huyền thoại
Ta lướt trên rừng cổ thụ lâng lâng
Lòng thành suối, sông ôm choàng xứ sở
Dựng đê xanh của trời. Chặn lũ lòng thung
Dấu chân trên nương đóng hình lưỡi cuốc
Giọt mồ hôi cay, củ khoai nóng năm ngàn
Ta đã lấy không cả men trời Tam Đảo
Lại nợ tay người ngọn lửa nướng khoai thơm.
Trong lãng đãng ngàn mây Tam Đảo
Chốn lắng lòng của Tạo hóa đa đoan
Mặt trời nhóm vàng ngày, thương ai đợi nắng
Màu xám bên đường chống cuốc ngóng mây loang
Áo đỏ sinh viên gặp bên Thác Bạc
Ta níu Mặt Trời - sao nỡ em quên?
Mây xóa nẻo về, chợt ta hóa khói
Em- tiếng cười dưới dốc vừa lên...
Tam Đảo 5-3- 2013
MÂY RIÊNG
( Tặng Quán chủ )
Phải người chao chát chi đây
Mâycafé để suốt ngày dọa mưa?
Mưa rào sầm sập sớm trưa
Ông trời rạch chớp, mây chưa hao mòn!
Café tí tách giọt buồn
Ngán mưa, trời cũng vào luôn quán ngồi…
Mây em mang khát lên trời
Thu giông tích bão… một đời tụ mây!
Tôi đang có giấc mơ ngày
Dáng em mỏng mảnh đong đầy sang tôi!
Hình như… em có thoảng cười
Hình như… tôi vấp khi rời chân đi
Hình như em chẳng nghĩ gì
Mình tôi vơ lấy… vườn si… riêng mình?
Lũ nguồn thương – chẳng thể dành
Tự tôi ngập lụt… em thành phao bơi?
Vô tư, em vẫn thoáng cười
Tôi là kiếp khác, thương người… cõi mây!!
Mâycafé - 5/10/2012
HỒI ỨC SÔNG LUỒNG
Chưa được làm thuyền đua nước chảy
Thì theo người trẩy ngược bờ cao
Sông Luồng bọt nước sôi đầu sóng
Chẳng phải lênh đênh cũng bọt bèo
Ngước nhìn lên dốc cao cao nữa
Mái tranh xám mốc ẩn trong lau
Mây trắng mây trắng vướng trên nóc
Chó gầy sủa lạ giọng khao khao
Đã hườm vườn mía dâng hơi ngọt
Gầy guộc tay em cuốc sỏi đồi
Màu chàm chầm chậm xoay theo đất
Chẳng khác đời sông sóng quặn trôi
Chập cả dáng em trong dáng mế
Không anh cả trong mắt em nhìn
Mang mang tia mắt như giọt bể
Trôi cả buồm xa lẫn cánh chim…
(Sông Luồng, Miền Tây Thanh Hóa 2011)
Thơ Đinh Ngọc Diệp/ Tác giả gửi bài
14. HƯỚNG DƯƠNG
NIỀM HẠNH PHÚC MONG MANH
Chưa biết mặt nhau
Chưa từng hẹn ước
Sao lại nói chia tay khi chưa ngỏ đôi lời
Niềm hạnh phúc mong manh một nốt nhạc rơi
Gía mà em
Gía mà em nhặt được
Anh trở về không hẹn trước
Sao ra đi lại tiếc nuối bâng khuâng
Em chỉ mong một ánh mắt ân cần
Anh không cho - Làm sao em nhận được
Anh làm vỡ giấc mơ em hằng mong ước
Anh vô tình làm vỡ nụ cười em
Em sẽ cố quên niềm hạnh phúc mong manh
Thà vậy
Thà vậy còn hơn
Một mình
Chờ đợi
ĐƠN GIẢN, EM LÀ EM
Em không là vạt hoa
Để anh gom thành bó
Khi gió đông tràn qua
Cây trơ cành trụi lá
Em không là hạt cát
Để anh xây lâu đài
Sóng xô bờ ào ạt
Dã tràng tỉnh cơn say
Em không là thạch cao
Để anh dùng nặn tượng
Một khuôn mặt thanh tao
Một mình anh chiêm ngưỡng
Đừng yêu em như thế
Với cõi tình thâm sâu
Anh mang hài bảy dặm
Không đuổi kịp em đâu
Em là Em - Đơn giản
Ảo tưởng không sắc màu .
DÙ CHỈ LÀ GIẤC MƠ
Hãy đi cùng em vào khu rừng xanh
Hoa cỏ thơm lành, không gian yên ả
Trời đã sang thu mà cây chưa vàng lá
Vẫn có mùa thu trong kí ức yêu thương
Tháng tám qua rồi thu vẫn chưa sang
Em không chờ nghe một lời xin lỗi
Hãy nhìn vào đôi mắt em hờn dỗi
Mà nhớ lời hẹn ước năm xưa
Còn mãi trong em- như một giấc mơ
Ngập một trời thu Virginia rực rỡ
Còn gì đẹp hơn trên miền đất Hứa
Một mình thơ thẩn ngắm thu rơi
Có đôi lần em bật gọi " Thu ơi ! "
Nỗi niềm chi mà âm thầm trút lá
Bởi yêu thu nên lòng xao xuyến lạ
Nửa muốn quay về - nửa lại buông lơi .
Thơ Hướng Dương/ Ngô Minh đọc chọn
15. NGUYỄN NHO THÙY DƯƠNG
LỜI CÂY THÙY DƯƠNG
Bây giờ chỉ một gang tay
Mà vời vợi đến thế này sao anh
Về cho cơm ngọt canh lành
Rằng em như khách bộ hành ghé chơi
Đàn bà ai cũng thế thôi
Mỏng manh dễ khóc, dễ cười...rồi quên
Bùa yêu tựa lá không tên
Đa đoan cầm phải chút duyên của trời
Như câu thơ nỡ đánh rơi
Em về ướp muối nụ cười mà thương
Về đi! Chiều đã buông sương
Em xanh chiếc lá thùy dương ...thẫn thờ
Trót vì yêu một câu thơ
Trái tim mắc cạn hai bờ nắng mưa
Thơ tình bán chẳng ai mua
Tặng cho nhau giữ...làm bùa để yêu!...
Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương/ Phạm Quốc Long đọc chọn
16. VĂN ĐẮC
NHÀ TÔI
Nhà tôi
Vui niềm vui bận rộn
Cái ghế làm con tàu
Cái bàn thành bến cảng
Sóng gió trở buồm nâu
Không ngủ được
Trong ngôi nhà nhỏ
Tôi như ngọn đèn vô tình ai thắp tự ngàn xưa
Nhà tôi
Mấy chiếc lông gà đậu trên lối ngõ
Tiếng cười mở ra ngoài đường
Nước mắt gói vào vạt áo
Thích thú thì nói vài câu lếu láo
Tức thì chửi đổng dăm câu
Những ngày mưa mây xuống bắc cầu
Tường cũ loài rêu xây cung điện
Lắm lúc buồn vui
Kéo cả dãy Trường Sơn về ở
Đất nước hình như cũng nằm trong đó
Trái đất quay đúng chỗ tôi ngồi.
Làng Phúc Hậu, Mùa Xuân 1997
MÙA CƯỚI
Mùa
Rất nhiều đám mây
Mở xòa làm rạp cưới
Vải vóc níu vào da thịt người múa hát
Hoa quả thả mình trên đĩa thơm tho
Mùa
Các thiên thần
Xuống trần gian làm lễ động phòng
Vừa lả, vừa lơi, vừa đoan, vừa trang
Uống cạn tuần trăng mật
Mùa
Những phù rể, phù dâu, ban hát
Thắp đèn kéo quân
Vòm trời ôm choàng lấy không gian làm một hôn trường
Những suối cao
Sông xa
Nhập vào nhau làm máng cỏ
Bé nào sinh ra đầu tiên sẽ làm Chúa Hài Đồng
Chăn dắt cả một thế giới toàn trẻ con thánh thiện
Mùa không bóng tối
Chon chót bờ môi, làm da tóc rối
Những ga giường nằm mơ
Bắc cầu
Cho lớp trẻ con đi
Những ngày giáp Tết Canh Dần, 2010
VŨ NỮ CHĂM
Những vũ nữ Chăm phù điêu trên đá
Đã ngàn năm
Gió mài
Đá vỡ
Còn một nét người vũ nữ còn múa
Rung rinh thánh địa Tháp Chàm
Người những nơi nào
Người những thời sau
Một lần đến rồi đi đi mãi
Vũ nữ Chăm ở lại
Một mình trong đá múa si mê
Thơ Văn Đắc/ Tác giả tự chọn
17. LƯƠNG ĐỊNH
AI ĐƯA ĐÒ CHIỀU
Anh như kẻ lỡ chuyến đò
Một chiều ngồi lặng ngóng bờ bến xa
Dòng sông như mãi rộng ra
Và em tít tận mờ xa cuối trời
Rối lòng tiếng gọi đò ơi
Mênh mang sóng cuộn không lời vọng thưa
Phũ phàng trời đổ cơn mưa
Mịt mùng sông nước ai đưa đò chiều…
Sài Gòn 3/1/2010
GIÀ Y K’RANG
Những nếp nhăn trên gương mặt già Y K’Rang
Sự tồn tại dai dẳng của ký ức
Chuỗi ký ức buồn, vui già đã muốn đem chôn
Nhưng nó luôn sống dậy
Ký ức chồng chất
Ký ức trĩu nặng
Chồng chất thời gian
Trĩu nặng thời gian
Gìa không nhớ nổi tuổi mình
Bấm đốt ngón tay đã ngoài trăm mùa rẫy
Không nhớ hết mùa no, nhưng nhớ hoài mùa đói
Dân bon Pi Nao ai mất ai còn
Gìa nhớ từng gương mặt
Những lễ hội đâm trâu tạ ơn trời đất
Gìa nhớ mãi cái thời trắng đêm múa hát
Trắng đêm thổi kèn M’Buăt , sáo N’hôm cho người con gái M’Nông
theo về làm vợ sinh con
Tiếng sáo Ta rah rling* véo von như chim hót
Nau chă nghêt * vui lời mời uống rượu
Nau tăp rưng phan * da diết nỗi buồn
Ký ức ùa về lồng lộng gió cao nguyên
Chiều nay già ngồi lặng
Ngắm le lói hoàng hôn
Đôi mắt đầy âu lo thảng thốt
Bao cánh rừng đại ngàn thẳm xanh ngày xưa giờ biến mất
Những đêm trăng con mễn con nai không về tác
Có con suối đã chết
Có dòng sông đang chết
Cây K’nia và chim Ch’rao chỉ còn trong câu hát…
Trên cao nguyên M’Nông khô khát
Người tứ xứ tụ về
Tiếng nói khác và lòng người cũng khác
Ôi Pi Nao rồi sẽ ra sao?
Gìa lặng lẽ thổi kèn M’buăt, sáo N’, hôm
Cho vợi đi nỗi niềm…
(*) Tên các loại sáo M’Nông
Đắc Nông những ngày tháng 5/2012.
Thơ Lương Định/ Dung Thị Vân đọc chon
18. CẢNH GIANG
KẾT NGHĨA VỚI NGƯỜI DƯỚI MỘ
Thương tặng liệt sĩ Đặng Thị Chốc
Bí thư chi bộ, Đại đội trưởng TNXP đoàn 283 Hải Hưng
Em bây giờ :- “ Là em gái của Anh ! ”
Dẫu muộn màng nhưng phần đời còn lại
Một chút sẻ chia những gì mãi mãi
Gửi ân tình đỡ lạnh chốn âm cung …
Mới biết em cô gái Hải Hưng
Tạm biệt quê hương lên đường cứu nước
Em nằm lại với quê Anh hơn 30 năm trước !
Cùng trăm ngôi mộ vô danh .
Ôi ! bạo tàn ngọn lửa chiến tranh
Thiêu cháy tuổi xuân một thời con gái
Em hẹn Mẹ : “- Không ngày trở lại
Ngày giỗ Con là ngày Con ra đi …!”
Em hoá thân vào đất nước khắc ghi
Em hoá thân cho mùa xuân mãi mãi
Cho quê Anh ngọt ngào hoa trái
Rì rào sông Gianh ru em ngủ giấc lành …
Không còn người thân ! “ Em đã có Anh ! ”
Có Tổ quốc và trời xanh trên nấm mộ
“Anh thay Mẹ lo Em ngày giỗ !
Có hương , hoa, và nỗi nhớ vô cùng …!”
Và từ nay giữa nghĩa trang chung
Trong tình yêu cho muôn ngàn ngôi mộ
Ấm lòng hơn , “ Anh trai mình đến đó ! ”
Nặng nghĩa tình cùng sông núi Ghi ơn
5/9/2009
ĐỘNG THIÊN ĐƯỜNG
Anh đã đến bao nhiêu hang động
Những kỳ quan huyền ảo thiên nhiên
Từ lòng Mẹ ngàn năm tích tụ
Để bây giờ thăm thẵm hang Tiên.
Như hoa thơm trải khắp mọi miền
Mà Thiên Đường đóa hoa trần thế
Để cho ai bồi hồi giọt lệ ?
Tí tách thời gian thạch nhũ hóa trong lòng.
Ở ngoài kia nắng gió, bão giông
Giữa lòng em một miền yên ả
Em mượt mà, đắm say từng nhũ đá
Măng nhú lên - thân thể trắng ngần.
Thiên Đường ơi! Vương vấn muôn lần
Ai vén màn the cho vòm hang mát lạnh ?
Nơi chốn bồng lai ngọt ngào Tiên cảnh
Nồng nàn, ngất ngây, đằm thắm hết mình.
Nơi giao hòa non nước lung linh
Ai khám phá suối ngầm trầm tích ?
Từng giọt trắng trong, mân mê da thịt
Chảy vào lòng khát bỏng làn môi.
Mai ta về thành phố xa xôi
Ước được mang theo một trời hoang giả
Ước được mang theo tình yêu nhũ đá
Ngọc ngà lung linh, lộng lẫy Thiên Đường.
26/5 Nhâm Thìn (13/7/2012
Thơ Cảnh Giang/ Ngô Minh đọc chọn
19. THƯƠNG GIANG
QUÊ NGƯỜI QUAN HỌ
Hoa xoan rụng tím đầy thềm
Không gian tỏa ánh trăng đêm
Dìu dịu.
Em vụng về vá víu.
Nỗi nhớ thương một người…
Bởi miếng trầu hay câu hát lý lơi.
Mà suốt đời khôn nguôi trăn trở…
Anh biết không? Em như người mắc nợ.
Lời hẹn thề vẫn còn đó xanh nguyên…
Anh qua sông Cầu mùa nước lên,
Chòng chành nghe câu hát,
Có cả tiếng động cơ xà lan chở cát,
Cùng tiếng mái chèo khua ràn rạt trên sông…
Hư ảo, bềnh bồng,
Đêm trăng miền quan họ.
Hương cau hương bưởi bay cùng gió,
Vấn vít lòng anh.
Yếm đào mỏng manh,
Hờ hừng ôm lưng thon cô thôn nữ.
Mắt lá răm thoáng buồn tư lự
Níu chân ai đi , ở…dùng dằng….
Miền trung du
Lảng bảng sương giăng.
Đêm trăng tựa bức tranh thủy mặc.
Chiếc cầu cong vắt ngang qua sông bắc,
Nơi hẹn hò những nữ sắc nam thanh…
Nghiêng câu thơ mắc nhớ chòng chành
Khúc “Mười thương”* cắt vành trăng khuyết.
Để bây giờ cứ da diết gọi :”Người ơi…!”
Thơ Thương Giang/ Dung Thị Vân đọc chọn
20. CHU HÀ
CHUYỆN CHÚNG MÌNH
Đón dâu chỉ có mình anh
Xe đạp cọc cạch mà thành xe hoa
Anh đèo em đường thì xa
Rơm rạ sỏi đá ổ gà ngại chi
Yêu anh em chẳng quản gì
Theo anh, em một mình đi lấy chồng!
Họ nhà gái bên này sông
Nhà trai bên ấy đang trông đợi mình
Chuyến đò nên nghĩa nên tình
Chở mình năm ấy để mình thành đôi
Con sông bên lở bên bồi
Khi trong khi đục vẫn đời của sông
Đừng vì nghèo khó nản lòng
Đã chung dòng chảy thề cùng chung lo
Chịu thương chịu khó, trời cho
Nắng mưa chẳng quản, cơm no, áo lành
Mỉm cười em ngưỡng vọng anh
Đón dâu như thể chúng mình, mấy ai!
Ekaterinburg 01/06/2011
Thơ Chu Hà/ Trần Vân Hạc đọc chọn
/ CÒN TIẾP/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét