Thơ
HỒ PHONG TƯ
Tiếng đờn đêm
Gửi em gái mù đờn dạo Thì em cứ việc đờn ca Thì tôi cứ uống như là không em Thì đêm cứ mặc là đêm Thì buồn dẫu chẳng rót thêm đã buồn Em cô đơn, tôi cô đơn Tựa hơi men, tựa tiếng đờn dìu nhau Tiếng đờn em gửi về đâu? Hơi men tôi nhận đáy sâu tim mình Em vô tình, tôi vô tình Hững hờ đôi bóng lặng thinh chốn này Thôi đừng đắng nữa rượu cay Đêm buồn như tiếng đờn lay quán nghèo... Cà Mau 2008-2011
Những chiếc tiểu sành
Tặng làng tôi
Làm từ đất và nước
Nung trong lò ba ngày ba đêm
Những chiếc tiểu ba khoang mang sáu bông hoa
tím cô sắc lửa
Màu sành!
Tiểu đi bốn phương
Những chiếc méo mó hư hao còn lại
Làng tôi mang những chiếc tiểu méo mó hư hao
về đổ đất cất nhà
Thay cho gạch
Che nắng mưa, bão gió
Vách tường tiểu trăm ô hoa nhỏ
Nơi giấu tuổi thơ tôi
Tiểu lành giành cho người đã khuất
Nắm xương người già
Nắm xương người đói khát
Nắm xương đưa về từ chiến trường xa…
Bao nhiêu năm trôi qua
Tiểu giữ yên giấc ngủ của người trong lòng đất
Đêm
Gió thổi qua vách tường tiểu rêu phong như tiếng thầm thì…
Tiểu sành
Cái méo mó hư hao tựa lưng mà sống
Cái vẹn tròn tìm cõi khác ra đi…
Lò Chum Thanh hóa 2010
Dã hương
Tán xanh, xanh một miền xa
Ngàn năm đứng giữa bao la đất trời
Dã hương, chỉ Dã hương thôi
Mà thương, thương suốt tự thời xa xưa
Cái thời lắm nắng, nhiều mưa
Cái thời cây vẫn còn chưa một mình
Nào đâu là kẻ đa tình
Tìm trong dáng lá bóng hình phôi pha
Ơi người mớ bẩy, mớ ba
Miếng trầu cánh phượng gửi qua bao đời
Khổ đau cũng thể kiếp người
Đảo điên cũng chỉ một thời đảo điên.
Lá cành từ thuở hoa niên
Gửi hương vào gió thơm miền đất quê
Dã hương, tôi lại tìm về
Tựa cây tôi khóc lời thề dưới trăng *
*/ Dã Hương Là một loại cây họ bạch đàn mọc hoang.
Hoa nhỏ li ti , màu vàng , nở vào thánh tư, Hoa có mùi hương rất lạ Là một giống cây rất quý nhưng nay còn lại rất ít thường trồng ở đền, chùa. Ở Bắc Giang còn lại cây Dã Hương đã gần ngàn năm năm tuổi , Đây là cây Dã Hương cổ lớn nhất trên thế giới.
Vẹt mòn bậc đá
Trăm bậc đá trên cao là chùa Tây Phương
Nơi hy vọng gửi trong nỗi đau oằn thớ gỗ
Những bước chân chai, rỗ
Những bước giầy da
Cả những bước chân nhỏ bé
Nhẹ qua như cơn gió
Vết vẹt mòn sâu thêm…
Từng bậc lên
Lòng như sóng lạ
Tôi ướm bước chân mình trên bậc đá
Kiếp trước qua đây?
Kiếp sau về lại?
Hạnh phúc nơi đâu ?
Gió ngàn năm thổi rất sâu
Qua thăng trầm
Những bậc đá vẹt mòn
Dưới chân người
Năm tháng…
Chùa Tây Phương- Mùa bão gió
Thơ Hồ Phong Tư/ Dung Thị Vân đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét