Thơ ĐINH NGỌC DIỆP
RÔ – BIN – XƠN
Ngày hai lượt
Anh hành quân đi bộ dọc phố hè
Ưng gì của ai, khắc lấy
Của người cho, xịn – cũng cóc cần
Đi bộ ngày hai lần
Nắng cũng như mưa, đếm lịch đều tăm tắp
Ngẫu hứng – cũng đôi khi đột xuất
Thêm lần ba –người đâu kịp canh chừng!
Có nhà, cả nồi cơm phải vứt
Vì tay không anh trót đụng rồi
Tiếc của, nhà bên giằng bát canh khói bốc
Hắt bỏng mặt mày, chủ – khách chung đôi…
Quần đùi rách đen, chân đen hơn vải
Áo bạc xẻ tà mươi nhát lợp tả tơi
Đông cũng như hè hiếm khi vắng bóng
Người gọi: Rô – bin – xơn là phong thưởng anh rồi!
Mắt tự sáng trên cổ gầy co rụt
Tua tủa râu ngồi, cằm chĩa búi gai
Trẻ bám hàng đàn
lạ một ngày vắng ngắt
Cái dị biệt lâu đần, quá độ cũng quen thôi!
Bởi giữa ngày, anh không thắp đuốc
Trời đã cho anh là người
Anh chỉ tìm cái gì ăn được
Miếng nhỏ nhoi, anh tự chia phần
Tự lấy ăn, có xin ai mà nhục
Cũng không đáng người cho
Ai cho anh gạt phắt
Bụt hiện lên minh triết giữa phàm trần!
3/2013.
Thơ Đinh Ngọc Diệp/ Tác giả gửi bài
RÔ – BIN – XƠN
Ngày hai lượt
Anh hành quân đi bộ dọc phố hè
Ưng gì của ai, khắc lấy
Của người cho, xịn – cũng cóc cần
Đi bộ ngày hai lần
Nắng cũng như mưa, đếm lịch đều tăm tắp
Ngẫu hứng – cũng đôi khi đột xuất
Thêm lần ba –người đâu kịp canh chừng!
Có nhà, cả nồi cơm phải vứt
Vì tay không anh trót đụng rồi
Tiếc của, nhà bên giằng bát canh khói bốc
Hắt bỏng mặt mày, chủ – khách chung đôi…
Quần đùi rách đen, chân đen hơn vải
Áo bạc xẻ tà mươi nhát lợp tả tơi
Đông cũng như hè hiếm khi vắng bóng
Người gọi: Rô – bin – xơn là phong thưởng anh rồi!
Mắt tự sáng trên cổ gầy co rụt
Tua tủa râu ngồi, cằm chĩa búi gai
Trẻ bám hàng đàn
lạ một ngày vắng ngắt
Cái dị biệt lâu đần, quá độ cũng quen thôi!
Bởi giữa ngày, anh không thắp đuốc
Trời đã cho anh là người
Anh chỉ tìm cái gì ăn được
Miếng nhỏ nhoi, anh tự chia phần
Tự lấy ăn, có xin ai mà nhục
Cũng không đáng người cho
Ai cho anh gạt phắt
Bụt hiện lên minh triết giữa phàm trần!
3/2013.
Thơ Đinh Ngọc Diệp/ Tác giả gửi bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét