Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Thơ ĐẶNG VĂN THƠM


Thơ
ĐẶNG VĂN THƠM


MỘT THOÁNG CHIÊM BAO

Tình ta, ờ chẳng nên duyên
Thì anh ôm hết muộn phiền về anh
Thương nhau sao lại nỡ đành
Buông xuôi kỷ niệm đốt tình trang thơ?

Đong đưa ngày tháng ơ hờ
Em chờ anh , buổi trăng chờ nước lên
Đò ngang một chuyến lênh đênh
Nỗi niềm anh trải mông mênh tình sầu

Qua sông chỉ mỗi nhịp cầu
Qua đời anh chỉ nỗi đau nhân tình
Trách ai,  thôi tự trách mình
Trong chiêm bao thoáng chút hình bóng xưa

Về thôi cho kịp cơn mưa
Gió phiêu du cũng lạnh vừa mai sau
Còn gì hạnh phúc cho nhau
Ngàn sương ngăn ngắt, ngàn dâu trùng trùng?


BỂ DÂU TRẦM MẶC

Mặt đất thênh thang chân đi không khắp
Núi lở sông bồi lỗi hẹn thời gian
Lỡ chuyến đò thơ cũng dừng trang viết
Tình trăm năm há dễ muộn màng?
Em có biết mảnh tình ai rạn vỡ
Hoàng cung xưa  hoang phế bụi kinh thành
Ta trầm mặc khúc “ người ơi người ở…”
Trông ráng chiều  thương ngọn cỏ mong manh

Xưa , e ấp hồn nhiên thời thiếu nữ
Tóc búi ngang đầu e ấp khoảng trời thu
Nay, chiêm bao có em về trú ngụ
Nhưng bên ta trống vắng, sương mù.

CŨNG VÌ SỢI NẮNG THÁNG MƯỜI

Cũng vì,
Sợi nắng tháng mười
Cũng vì búi tóc một thời để thương
Cũng vì,
E ấp môi duyên
Để anh ngơ ngẩn khi nhìn người ta

Gió bay
Áo lụa đôi tà
Cho thu vàng nỗi thiết tha mắt người
Vì thương
Sợi nắng tháng mười
Vì thương
Búi tóc một thời. Nắng mưa!

LẠI THU

Cơn mưa đêm trút xuống vô tình
Những giọt mưa hay giọt buồn tha thiết?
Trú vào lòng ta kẻo mưa ướt tóc
Nhạt môi giá lạnh xuân thì
Giá em đừng để chậm thu đi
Thì tiếc làm chi bao điều vướng  víu
Sợi tóc nghiêng vai lá mùa nghiêng xuống
Trải lòng ra khoan nhặt với khoang thuyền

Em trầm tư theo con nước lênh đênh
Ta mê mải tia mắt nhìn bối rối
Cùng những trang thơ tình bổi hổi
Em dịu dàng bước chậm lại mùa thu.

THÁNG GIÊNG VỚI BIỂN

Ta về bên biển một mình
Với bao da diết vô hình biển ơi

Từng ghen với biển một thời
Sợ mênh mông cuốn bao lời yêu thương

Mặn môi là giọt nước buồn
Rì rào là sóng, vô thường là em

Bây giờ giữa tháng giêng, đêm
Trăng huyền ảo đợi môi mềm ý thơ

Biển ru ta khúc đợi chờ
Tình tang vỗ nhịp ơ hờ xa… trông
Nước mây một thuở tang bồng
Để ta muôn nỗi chất chồng tháng giêng.

Thơ Đặng Văn ThơmNguyễn Văn Hòa đọc chọn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét