Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Thơ Bạn Thơ 3/ Thơ Người Thơ Đã Mất

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)

 
THƠ BẠN THƠ.3
.

NXB VĂN HỌC
B
THƠ NGƯỜI THƠ ĐÃ MẤT

1.Thơ Đỗ Nam Cao
2. Thơ Phùng Cung
3. Thơ Hoàng Hữu
4. Thơ Vũ Đình Liên
5. Thơ Nguyễn Ngọc Ly
6. Thơ Duy Phi
7. Thơ Nguyễn Văn Phương
8.Thơ Lê Đại Thanh
9. Thơ Diệp Minh Tuyền
10. Thơ Nguyễn Vỹ



1. ĐỖ NAM CAO

CÓ KHÔNG

Tác giả đọc bài này trước khi mất ít giờ

Có không trong cõi vĩnh hằng
Có cô cắt cỏ có trăng lưỡi liềm
Có không trong cõi thần tiên
Rượu ngon lại uống bạn hiền lại chơi
Chỉ còn sờ sợ chút thôi
Có thơ không để tôi rơi xuống trần

11/2011


GỬI QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA

Trường Sa ư với ngày thường xa thật
Đảo ở đâu tôi có hỏi đâu mà
Điều khốn nạn là chỉ khi máu đổ
Đảo mới gần mới thật đảo của ta

Các anh cắm ngọn cờ Tổ quốc gió cuồn cuộn
Sóng lừng ngầu bọt bãi san hô
Kẻ muốn nhổ ngọn cờ khỏi ngực
Thì nhận đây dòng máu nóng hực ra

Chính lúc bấy giờ tôi mới hiểu Trường Sa
Hiểu đến xót xa
Tổ quốc là vỏ con ốc biển
Anh nâng niu cất gửi tặng quà

Các anh chết làm gì có mộ
Làm gì có đất cho máu tụ thành hồn
Máu tan loãng thân thể chìm mất dạng
Chỉ còn đảo và cờ Tổ quốc giữa trùng dương

Xin cứ giận các anh rồi thứ lỗi
Ôi con tôi sao nó bỗng khóc òa
Tôi hôn con ghì Trường Sa vào ngực
Bãi đá ngầm cào rách thịt da

1987


NHÀ THƠ CỦA MỘT MẦU
Kính tặng nhà thơ Hữu Loan

Người từng nắm cục than
Gan cóc tía
Để một đời niu niu hoa lúa
Thế giới lắm sắc mầu
Đi tận cùng mầu ấy

Người khóc người vợ chết cực kỳ
Khóc ai còn che dấu
Kìa xem con cá sấu
Nước mắt cũng lắm mầu
Đi tận cùng mầu ấy

Người giữ lửa
Nùi rơm ngun ngún cháy
Có một chiều mưa nào chạnh thấy
Mống cụt cũng bẩy mầu
Đi tận cùng mầu ấy

Người câm như hạt thóc
Ba mươi năm
Ba mươi năm là mấy
Bỗng nẩy mầm
Òa lên mùa màng con gái lúa ứa sữa

Người hư thực bên tôi
Mái tóc bạc ảo mờ sương dĩ vãng
Bất chợt
Chảy nhểu ra từ bên con mắt lớn
Giọt nước mắt mầu sim


Thơ Đỗ Nam Cao. Triệu Xuân đọc chọn


2.
PHÙNG CUNG

BÈO

Lênh đênh muôn dặm nước non
Dạt vào ao cạn
Vẫn còn lênh đênh.

MẸ

Mồ hôi Mẹ
Tháng ngày đăm đăm nhỏ giọt
Con níu giọt mồ hôi
Đứng dậy làm người.


TỘI NGHIỆP

Tội nghiệp nhà thơ
Hợm mình
Lầm lạc
Bởi không biết sống
Nên không biết chết
Nửa thế kỷ
Bị lưu đầy

Trong cõi tung hô

Biệt giam Bảo Thắng – Lào Cai 72


BẾP

Gió mưa sụt sui
Lửa mất
Bếp còn
Âu rỗng chuột rình khua khoắng
Lo lắng lườm nhau.

1983


VẮNG

Dưa héo sào phơi
Em đi đâu
Chĩnh nước gốc cau
Ôm khoanh – trời cũ
Lá bưởi đầu hồi
Loáng thoáng chân chim.


XEM ĐÊM (NXB Hội Nhà Văn – 2011)


3. HOÀNG HỮU


HAI NỬA VẦNG TRĂNG

Tình cờ anh gặp lại vầng trăng
 Một nửa vầng trăng thôi, một nửa
Trăng vẫn đấy mà em xa quá,
Nơi cuối trời em có ngóng trăng lên?

Nắng đã tắt lâu rồi, trăng thức dậy dịu êm,
Trăng đầu tháng có lần em ví,
Chữ D hoa như vầng trăng xẻ nửa,
Tên anh như nửa trăng mờ tỏ,
Ai bỏ quên lặng lẽ sáng bên trời.


Ơi vầng trăng theo con nước đầy vơi,
Trăng say đắm dào trên cỏ ướt,
Trăng đầu tháng như đời anh chẳng thể nào khác được,
Trăng cuối tháng như đời anh hao khuyết.

Em đã khóc,
Trăng từng giọt tan vào anh mặn chát.
Em đã khóc,
Nhưng làm sao tới được,
Bến bờ anh tim dội sóng không cùng.

Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh,
Cứ một nửa, như đời anh, một nửa,
Nhưng trăng sẽ tròn đầy, trăng sẽ...

Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ ?
Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau.

8 – 1981

Thơ Hoàng Hữu/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn


4.VŨ ĐÌNH LIÊN

Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?..


ÔNG ĐỒ


Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bầy mực tầu giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“ Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu..

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
lá vàng rơi trên giấy
Ngoài giời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?


Thơ Vũ Đình Liên/ nnb đọc chọn

5. NGUYỄN NGỌC LY

MƯA

 
Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?
(cadao)


Ấy là tôi nói ngày xưa
Mẹ tôi tái giá đò đưa theo dòng
Không mưa cũng thể phập phồng
Lùa tôi ngõ trước, mẹ vòng lối sau.

Ấy là tôi nói ca dao
Con chuồn chuồn ớt đậu vào đời tôi
Bà đừng ru nữa bà ơi
Vít thêm ngọn nắng mồng tơi giậu nhà

Ấy là tôi nói áo hoa
Mẹ mua cho tết tỉnh xa gửi về
Dì tôi dỗ: áo của dì
Để cho tôi mặc, không thì tôi không...

Ghét lây bảy sắc cầu vồng
Giá như biết chặn lối vòng.. không mưa.

5.2.1991

Thơ Nguyễn Ngọc Ly/ Đỗ Trọng Khơi đọc chọn


6. DUY PHI


TỰ BẠCH TRƯỚC CỬA THIỀN 


Lên bậc nữa, bậc nữa lên
Tháng ngày sải bước trong miền tiêu dao

Vào động sâu, ngược đỉnh cao

Tìm người hay vẫn lao đao tìm mình ?


Giọng tụng kinh tiếng chày kình

Ta thành lẽo đẽo thiền sinh cổng trời

Tùy duyên, đón gió bời bời

Nghe tâm thông ngát, thấu lời trúc xanh


Có gương nào mãi mãi lành 

Ngọa Vân, gặp Tổ may mình ngộ ra 

Xuống non, thông thống nhũ hoa

Ai vô tâm được cho ta nhận thầy.

Tu khổ hạnh, khó lắm thay

Nhờ em đan giúp cái rây lọc mình*.
 

* Mượn ý trong Cư trần lạc đạo phú- Trần Nhân Tông.


MÂY TRẮNG ƠI!

Nhớ Thiền sư Tuệ Tĩnh

Mây thu màu hoa quế
Bay về phương Nam
Ngửa mặt
Người tù ấp Kim Lăng
Mây trắng ơi cho ta bay với!

Mây thu hoa lau bạc
Bay về phương Nam
Ngửa mặt
Người tù ở Kim Lăng
Mây trắng ơi cho ta nhắn gửi…  

Mây thu bông nõn trời ngút ngát 
Bay về phương Nam
Ngửa mặt
Người tù ở Kim Lăng
Khẳng khiu cánh tay
Chơi vơi
Mây trắng ơi mây trắng ơi…

* Kim Lăng, nay thuộc Bắc Kinh, Trung Quốc.
 
Thơ Duy Phi/ Tác giả gửi bài
Sách chưa kịp in Người Thơ đã vội về mây trắng..



7.
NGUYỄN VĂN PHƯƠNG


GIỌT NƯỚC HƯƠNG GIANG


Hạt muối hòa tan trong ly nước
Tôi cũng hòa tan giữa cuộc đời
Làm tên phu xe qua ngày tháng
Chở bao tiếng khóc lẫn nụ cười
Vắng khách đôi khi về chở gió
Không tiền không bạc vẫn cười vang
Dừng lại bên cầu nghe nước chảy
Chợt thấy mình: một giọt nước Hương Giang..


Thơ Nguyễn Văn Phương/ Hoàng Xuân Họa dọc chọn


8. LÊ ĐẠI THANH


NGÂY THƠ


Ú tim
Em đi tìm
Tôi đi nấp
Chân lí bên này bên kia trái đất
Ta yêu con người ta mãi tìm nhau
Sân gạch: Đại dương
Xếp đá
  Làm cầu
 
Ú oà!
Tôi đi ra
 
Em vào bóng tối
  Mười ngón tay mành mành đan vội
 Em nhìn thấy tôi em mãi đi tìm
 Tôi biết em mở mắt mà tôi không nói
 Trò chơi ngây thơ như một cuộc săn đuổi
  Mặt ở trên
 
Ta đi ở dưới.
 
Hà Nội, 1985


Thơ Lê Đại Thanh/ HXH đọc chọn



9. DIỆP MINH TUYỀN


VỌNG CỔ SÁU CÂU


Vọng cổ buồn lõm phóm ghi ta
Nước mắt ướt sáu câu nhức nhối
Xót thương ai em cất tiếng ca
Mùi mẫn những trường canh buồn tủi

Câu hát nghèo long lanh hạt ngọc
Như bông sen mọc giữa quê mùa
Trái tim chuốt lời ca thổn thức
Lựa phím đàn nhấn nhá xót xa

Ngày trôi qua tuổi đời trôi qua
Ngưới đi xa nhớ về vọng cổ
Bông súng quấn theo từng tiếng ca

Gọi bàn chân quay vế xứ sở
Rau đắng mọc bên nền nhà cũ
Mưa lăm răm ướt ngọn trâm bầu
Anh chết lặng nằm nghe em hát
Tiếc cho tình sao chỉ có..sáu câu.

9.1991

Thơ Diệp Minh Tuyền/ Lý Phương Liên đọc chọn


10. NGUYỄN VỸ

GỬI TRƯƠNG TỬU
Viết trong lúc say

Nay ta thèm rượu nhớ mong ai!
Một mình rót uống chẳng buồn say!
Trước kia hai thằng hết một nậm
Trò truyện dông dài mặt đỏ sẫm
Nay một mình ta, một be con:
Cạn rượu rối thơ mới véo von!

Dạo ấy chúng mình nghèo xơ xác
Mà coi đồng tiền như củi rác!
Kiếm được xu nào đem tiêu hoang
Rủ nhau chè chén nói huyênh hoang
Xáo trộn văn chương với chà cá
Chửi Đông chửi Tây chửi tất cả
Rồi ngủ một đêm mộng với mê
sáng dậy nhìn nhau cười hê hê!!

Thời thế bây giờ vẫn thấy khó
Nhà văn An Nam khổ như chó!
Mỗi lần cầm bút nói văn chương
Nhìn đàn chó đói gặm trơ xương
Và nhìn chúng mình hỳ hục viết
Suốt mấy năm giời kiết vẫn kiết
Mà thương cho tôi, thương cho anh
Đã rụng bao nhiêu mớ tóc xanh!

Bao giớ chúng mình thật ngất ngưởng?
Tôi làm Trạng nguyên, anh Tể tướng?
Và anh bên võ, tôi bên văn
Múa bút tung gươm há một phen?
Chứ như bây giờ là trò chơi
Làm báo làm bung chán mớ đời
Anh đi che tàn một lũ ngốc
Triết lý con tườu, văn chương cóc!
Còn tôi bưng thúng theo đàn bà
Ra chợ bán văn, ngày tháng qua

Cho nên tôi buồn không biết mấy
Đời còn nhố nhăng ta chịu vậy!
Ngồi buồn lấy rượu uống say sưa
Bực chí thành say mấy cũng vừa!
Mẹ cha cái kiếp làm thi sĩ!
Chơi nước cờ cao lại gặp bĩ!
Rồi đâm ra điên, đâm vẩn vơ
Rút cuộc chỉ còn mộng với mơ!
Viết rồi hãy còn say..

Thơ Nguyễn Vỹ/ BNN đọc chọn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét