Thơ
Nguyễn Minh Khiêm
MÙA MƯA
Trích : Hồi ước một con đường
( Kính tặng Đội TNXPTN 42- 12 )
Mưa cứ đổ nhiều hơn tưởng tượng
Lửa cùng chúng tôi thức trắng thâu đêm
Những chiếc ba lô chưa một ngày gặp nắng
Lại nhiều thêm mùi rêu mốc hăng nồng
Tuổi mười tám đôi mươi mang dáng ngồi cổ tích
Thay chuyện vặt vào khuya bằng cách rít thuốc lào
Hay cười nhất cũng không cười được nữa
Khe suối rợn rùng tựa bầy thú sau lưng
Tuổi mười tám đôi mươi quần áo mùi nhán đất
Vắt lên sào mượn lửa xua đi
Rừng gần rừng xa âm u như khói đặc
Chiếc khăn tay cũng ám mốc thâm xì
Đã quá quen những cung đường sau một đêm biến mất
Quen lán trại thình lình bị cuốn xuống thung sâu
Quen nửa đêm giục giã còi báo động
Những ngón tay bật máu bíu vào nhau
Vì quá quen nên chúng tôi biết rõ
Sức lực đổ ra bị lũ cướp thế nào
Sau tiếng thở dài là bao nhiêu mệt nhọc
Cuộc họp nào cũng căng đét quyết tâm thư
Chỉ có thông tuyến mà tuần nào cũng viết
Từng chữ nhập tâm cứ thế đọc thuộc lòng
Đọc nhiều qúa rồi ngân thành tiếng hát
Du dương một mình tự mình dắt mình lên
Giấu ánh mắt bơ phờ mệt mỏi
Giấu chỗ cầm xà beng phồng rộp trên tay
Giấu chỗ đôi chân vách đá cao muốn khuỵu
Giấu nỗi đau máu tóe trong giày
Ai xung phong giữ ngầm, ai xung phong cõng muối
Cánh tay nào cũng thẳng tắp giơ lên
Thêm tấm vải dày độn dưới lưng chày xước
Nghiến răng qua vách đá tai mèo
Sau trận mưa rừng nhiều thêm vắt muỗi
Sốt rét đã cướp đi không phải chỉ một người
Đường chưa xong đã thành đường đưa tiễn bạn
Thêm một lần rừng nặng trĩu mưa rơi
Cứ xình xịch mưa nẫu vào ruột đất
Mệnh lệnh con đường mỗi ngày phải dài thêm
Sau những cái nhìn ánh trăng sũng nước
Lại đứng làm tiêu cho xe vượt qua ngầm
Trạm xá tiền phương nối dài thêm giường mới
Sốt chưa cắt cơn đã nhường chỗ người sau
Trẻ trung thế mà tay ai cũng gậy
Những cái cười dúm dó vỗ về nhau
Mưa cứ trút mịt mù từ nước bạn
Pá Hộc, Na Tao, Kéo Hượn, Poọng, Khằm
Không gì khác chỉ một màu đất đỏ
Sông Mã, sông Luồng cuồn cuộn về xuôi
Nếu tinh ý mẹ ra sông sẽ biết
Đường chúng con làm không phải chỉ ngang dọc Trường Sơn
Nó dài gấp mấy lần đường ra bể
Để có hình hài từng mét biên cương
Ngày mai về xuôi không có sợi dây rừng sần sùi bao nhiêu thứ nhựa
Nhưng không có nó hôm nay các con không thể vượt đèo
Bàn chân các con không thể đặt tới vùng đất mới
Trước mặt sau lưng toàn vách đá cheo leo
Ngày mai về xuôi không có tàu bay lá lốt măng mu rau dớn
Sục lên mùi dầu hỏa hăng nồng
Nhưng không có nó hôm nay biết lấy gì để nuốt
Cho trôi xong bát sắn gạc nai
Ngày mai về xuôi không có ASA và DEP
Nhưng không có nó hôm nay các con không thể ra đường
Chỉ đóng cửa trần truồng để gãi
Gãi mặc cho máu bật ra giường
Ngày mai về xuôi không có củ dáy, củ chụp, củ từ, khoai lang dại
Nhưng không có nó hôm nay các con không thắng nổi những cái đói cồn cào
Rừng chỉ nghe các con nhiều tiếng hát
Tưởng con đường được mở bằng chỉ toàn nhạc và thơ
Thơ chúng tôi được dệt bằng bao nhiêu khẩu hiệu
Sức hai mươi dán hết lên tường
Chữ nào cũng màu cờ đỏ chói
Chữ nào cũng giương lên như một cánh buồm
Thơ được viết trên nửa bao thuốc lá
Được viết lên thùng gỗ đựng thuốc mìn
Có khi chỉ là dăm ba chữ khắc vào thân cây cháy dở
Mấy đứa chụm vào cùng tán gẫu với nhau
Thơ mình đắp chỗ mình đau
Dán trên liếp nứa thấm vào thịt da
Thơ là cơn sốt ngày qua
Chữ nung hầm hập làm hoa tặng người
Thơ là khi lũ cuốn trôi
Dạt lên câu chữ thành lời trao nhau
Chữ nào cũng dáng núi cao
Chữ nào cũng sắc như dao chặt mầm
Chữ nào cũng tưởng là trầm
Chữ nào cũng sáng cứ cầm lên soi
Hiện máu, nước mắt, mồ hôi
Con đường đã hát một thời mùa mưa
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét