Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Thơ NGUYỄN LÂM CẨN



Thơ Nguyễn Lâm Cẩn

KIỀU ĐÁNH ĐÀN TẠ ƠN NGUYỄN DU


Một nhà tái thế đoàn viên
Bỗng đâu cụ Nguyễn Tiên Điền sang chơi

Hân hoan sau trước rước mời
Ghế trên hầu quạt một lời Kiều Thưa:

“Rằng con ô nhục có thừa
Nhân duyên còn chút như vừa chiêm bao

Mỏng manh thân phận má đào

Ngày rày được thế, con nào dám mơ

Sợi lòng còn một giây tơTạ ơn tri ngộ bây giờ là đây”
Ôm đàn lựa phím, so giây
Nhỏ to, cao thấp, khi đầy, khi vơi
Khi chim rụng tiếng giữa trời
Khi cầu gãy nhịp chơi vơi giữa đàng
Khi thuyền trôi giữa tràng giang
Khi trăng nhợt bóng bẽ bàng đêm suông
Bỗng giây đứt sổ đoạn trường
Tiếng đâu sóng dậy Tiền Đường lô xô
Tiếng trầm cửa Phật Nam Mô
Lá rơi vàng áo ni cô tọa thiền
Tiếng đâu gió giật ngoài hiên
Ngổn ngang trăm mối đoàn viên một giờ
Mấy muơi năm, phút không ngờ
Cúi đầu lã chã hồn thơ khôn cầm
Thương ôi thân phận cát lầm
Tay đưa vạt áo, đầm đầm châu sa
Đớn đau chi phận đàn bà
Rượu nâng đầy chén, mắt nhòa thấm khăn
Khúc đàn tạ với văn nhân
Dư trong tiếng nấc ngàn lần giá sương
Đoạn trường thơ, đoạn đời thường
Ngẫm trong thời thế mà thương kiếp người !

DÒNG SÔNG BÍ ẨN

Ta đã đi tận cùng ngọn nguồn dòng sông
Đến những nơi róc rách, róc rách…
Những mạch ngầm nhỏ giọt từ trong rễ, trong đá, trong đất...
Cắt nghĩa sự ào ạt thác ghềnh, mênh mông bờ bến, trong xanh hiền hòa…
Cắt nghĩa rác rưởi bèo bọt, trong vắt bóng soi cát sỏi, lắng đục ngầu phù sa bồi bãi
Như anh vạn chài say mê tôm cá, cáy cua, những bạch tuộc và thủy thần, thủy quái…
Ta hiểu dòng sông hơn cả cuộc đời
Trong tai nghe, mắt nhìn và ý thức sông trôi
Thế mà
Con sông em vời vợi xa xôi
Mênh mang không đáy
Hạn khô kiếp người con sông vẫn chảy
Mịt mù nơi khơi nguồn
Mơ hồ miền bát ngát
Sóng sánh đêm trăng nghe con sông hát
Cánh buồm nâu dào dạt điệu dân ca cất tiếng tự bao giờ
Hồn trong em vỗ nhịp sông thơ
Chảy khôn cùng mộng mỵ
Bến bờ em
Thấy mà đâu thấy
Dọc ngang thuyền khua mái về đâu
Như ngôi đền thiêng trầm mặc soi mắt thần thăm thẳm vực sâu
Ta, nến và hương em đốt
Ảo mờ sông hiện hữu tâm linh
Một con sông vô hình
Như đùa giỡn
Như thách thức, trêu ngươi
Biến và bất biến
Đổi mà không thay dòng.
Thăng hoa bí hiểm
Hút ta vào vùng xoáy si mê
Muốn đến tận cùng
Muốn soi tận đáy
Muốn cắt nhỏ thời gian con sông đang chảy
Tìm ra từng giọt ly ty
Phân tử tình yêu sông chứa những gì
Con sông ngầm chảy từng ngày
Soi mặt bình yên
Êm ả
Ta ước là biển cả
Aò ạt sông đổ vào
Ta ước là chiếc lá
Trôi lênh đênh mênh mông bao la…
Hiện hữu con sông chảy trong ta, thức ngủ trong ta, thuộc về ta !

TÌM…

Tôi tìm một phút bình yên
Phố len
Làng chật
Của thiền gió chay
Hững hờ mắt chạm bàn tay
Người xưa năm cũ…
Thế này thôi ư !
Tôi tìm trong đỉnh trầm lư
Bao nhiêu thần tượng
Bây chừ khói bay
Niềm tin thờ phụng xưa nay
Vùi sâu nhát cuốc đường cày đói cơm
Tôi tìm hơi ấm ổ rơm
Mốc meo manh chiếu thằng Bờm co ro
Mỏng thân số phận vạc cò
Đồng xưa mất ruộng
Lò dò tứ phương
Tôi tìm làn khói tàn hương
Linh hồn phiêu bạt
Chiến trường hoang vu
Tuổi xuân đọng vốn ngục tù
Mộng mơ bán rẻ
Đường tu mịt mùng
Tôi tìm gì dưới gốc sung
Bao người đến há
Chân cùng đường đi
Trên cao cây gió xanh rì
Quả suông lời hứa
Thấy gì nữa đâu !
Tìm tuổi xuân
Thấy bạc đầu
Những điều mơ ước
Tìm đâu bây giờ ?
NỢ

Sẽ có một ngày về nơi ấy
Cùng ai hái nấm
Nợ măng rừng
Lội con suối
Nợ hồn nước chảy
Nghe cây đàn tính
Nợ tưng tưng…
Mái sàn xiết nợ vừng trăng
Củi thắp lửa bừng đêm cháy đỏ
Em thổi kèn môi, anh ngời lá cỏ
Nợ tay xoè dung dẻ, dung dăng…
Sẽ có một ngày về nơi ấy
Đòi ai món nợ trăng tròn
Bóng trên lưng nợ gùi nương rẫy
Rượu say mèm
Nợ dốc đèo non.
Đứng lặng dưới sàn
Nợ tiếng ru con
Tóc xanh búi, con mắt mòn nợ ai?
Xuân thì qua, nợ giêng hai
Sợi lắt léo nợ kim thêu chỉ rối!
Sẽ có một ngày
Cầu thang nợ lối
Vít choé rượu cần
Nếp thơm nợ cối
Em căng ngực áo
Nợ sàn xiêu…
Ném quả còn con mắt nợ lời yêu


Thơ Nguyễn Lâm Cẩn/ Dung Thị Vân đọc chọn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét