Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Thơ Lê Minh Quốc


Thơ
LÊ MINH QUỐC


TỰ KHÚC

1.
Trong tôi có những con người
Lúc đang khóc cũng là cười đấy thôi
Kìa trông cỏ mướt trên môi
Chỉ nháy mắt đã ngậm ngùi héo khô
Vừa nghe dậy sóng nhấp nhô
Đã im lặng cõi hư vô ngàn trùng
Gái đẹp vừa đến sau lưng
Thốt nhiên lớn dậy mùa xuân Đàn bà
Phải nhìn trong mỗi sát-na
Vòng quay sinh tử cũng là tử sinh
Nhìn em, tôi rợn bình minh
Cũng là giây phút tự tình hân hoan
Đàn bà, tôi viết từng trang
Cũng là Gái đẹp hàng hàng bước qua

2.
Tôi biết gì nắng đang non
Biết gì cỏ mọc rập rờn bướm hoa?
Biết gì trong cõi ta bà
Từ trong tuyệt lộ sinh ra con người?
Biết gì vị? Biết gì mùi?
Biết gì bia mộ ngậm ngùi nhân sinh?
Biết gì ái? Biết gì tình?
Biết gì Nước - Lửa cuộn mình cuốn nhau?
Biết gì thăm thẳm ngàn dâu
Câu thơ vừa rớt ngang đầu sớm mai?
Biết gì nhập một thành hai
Thấy hai là một miệt mài truy hoan?
Biết gì tôi? Biết gì nàng?
Tôi không biết.
Biết nắng vàng đang ngon

3.
Con đường ngày nọ, tôi đi
Vừa lên núi đã tuột về biển sâu
Chạm vào sóng mặn gọi nhau
Đã nhìn thấy núi vẫy chào dưới chân
Đi tìm hoan lạc ngày xuân
Gặp mùa gió buốt sau lưng đắng lòng
Mới hay trong có có không
Có không không có phiêu bồng là mây
Em vừa níu chặt cánh tay
Đã xa cách một vòng quay luân hồi
Soi gương tôi lại gặp tôi
Một hai hai một đắp bồi xác thân
Đàn bà? Kinh nghiệm? Nguyên nhân?
Thưa không.
Hãy hỏi mây Tần nẻo xa…

4.
Từ em, tôi lại sinh ra
Từ tôi, em mới bước qua xuân thì

5.
Nhớ mùi hương đã xa vời
Quên trong tiềm thức dậy lời cỏ xanh
Đìu hiu gió bụi chòng chành
Nhớ quên váy mỏng thập thành phố khuya
Nhớ tuyệt vọng tận mép rìa
Quên ngày dĩ vàng chia lìa mắt môi
Thời gian từng giọt trôi xuôi
Dòng xanh chảy ngược mù khơi tháng ngày
Câu thơ rơi tuột khỏi tay
Tượng hình ngữ nghĩa nhuốm đầy sương đêm
Từ nhớ đồng nghĩa là quên
Bởi hiện tại đã là em, em là…

KÝ HIỆU

nhìn bàn phím, tôi thấy gì ở đó
một dấu chân trên sóng trắng lãng du?
cầm gió rét tiếng gà trưa heo hút
sương chập chùng hoa tím cũng tương tư?
một chữ T đoan trang tà áo lụa
em nõn nà tuổi mới búp sen non?
một chữ H vỗ về chăn gối ấm
yêu một người? lúc ấy trưởng thành hơn?
một chữ A bơ vơ nay hội ngộ
đã quay về bếp lửa khói chiều xanh?
em ở đâu? đã trong từng mạch máu
của tin yêu như cỏ dại chân thành
một chữ O hẹn hò muôn kiếp trước
chẳng muộn màng trang giấy mới phải không?
tôi xin viết một dòng thơ run rẩy
từ chắt chiu sông nước chảy xuôi dòng...
một dấu hỏi thao thức trên bàn phím
cũng như tôi mong mỏi hết một ngày?
trầm hương của tuổi thơ mộng mị
em đem về nặng trĩu áo mơ phai?
những con chữ tung tăng như trẻ nhỏ
mau lên đi tháng mỏi hết ngày mòn
ngâm câu “phương thảo liên thiên bích”
tôi cõng em đi hết trái đất tròn...

21.4.2010

Thơ Lê Minh Quốc/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét