Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Thơ Nguyễn Minh Khiêm

Thơ
Nguyễn Minh Khiêm


CỎ GÀ LẠI TRẮNG

Cỏ gà lại trắng.
Đêm lại lõm xuống vầng trán mẹ.
Những chỗ lõm mang hình mắt bão.
Những chỗ lõm mang hình vòi rồng.
Những chỗ lõm hằn lên tia chớp.
Nếp nhăn tranh nhau hiện nhiều trước tuổi.
Những nếp nhăn tranh nhau dị dạng.
Hệt ruộng nẻ chân chim.
Hệt rãnh cày sấp ngửa.
Hệt mạng nhện chăng.
Hệt búi tơ vò.
Hạnh phúc hình tổ mối.
Cuộc đời rạch lên.
Lo nghĩ rạch lên.
Mảnh vỡ chưa liền.
Mảnh vỡ lại xé ra.
Băng bằng tiếng thở dài.
Sườn sượt tiếng thở dài.
Băng bằng một quả trứng ung.
Băng bằng hai quả trứng ung.
Băng bằng ba quả trứng ung.
Băng bằng lau trắng.
Băng băng rong rêu.
Da non lên chỗ lòng muối bóp.
Da non lên chỗ ngọn đèn chong chong.
Giọt sương rơi cũng đủ giật mình.
Đồng trắng.
Ao trắng.
Trang trại trắng.
Cồn bãi trắng.
Tay trắng.
Cỏ gà lại trắng.
Dằng dặc vỏ dưa.
Tít tắp vỏ dừa.
Một con diều vừa bắt.
Một con cắt vừa tha.
Một con ma vừa đuổi.
Lòng mẹ rỗng không.
Đôi mắt rỗng không.
Rễ cỏ ngầm dưới đất thì còn.
Cái cần gặt về thì mất.
Cái cần nhặt thì mất.
Câu ca đem rũ sạch bùn.
Ngẩn ngơ chỉ chiếc chổi cùn trên tay.
Hy vọng vào nắm xương cá bống.
Chỗ Chử Đồng Tử giấu mình không thấy ai đến quây màn lần nữa.
Gốc đa không có niêu cơm Thạch Sanh.
Gốc đa chỉ có Lý Thông đến dụ giết trăn tinh.
Gốc đa chỉ có Lý Thông đến dụ giết đại bàng.
Gốc đa chỉ có những kẻ lẻn để vàng vào vu cho ăn cắp.
Gốc đa rốn lũ.
Lũ cuốn miếng ăn.
Lũ nhấn chìm giấc ngủ.
Lũ quét trong mơ.
Cỏ gà lại trắng.
Giông bão lại ập về.
Che mẹ bằng áo tơi.
Che mẹ bằng rau má.
Che mẹ bằng lưỡi cuốc lưỡi cày.
Mẹ đã bơi qua tháng ba.
Mẹ đã bơi qua tháng bảy.
Những trận đại hồng thủy lửa.
Những trận đại hồng thủy nước.
Những trận đại hồng thủy dói.
Những trận đại hồng thủy rét.
Những trận đại hồng thủy bom.
Những trận đại hồng thủy khăn trắng.
Cầm định mệnh mà đi.
Giơ cao định mệnh mà đi.
Gieo mình vào mưa.
Gieo mình vào nắng.
Gieo mình vào bấp bênh, bất trắc.
Đánh bạc với trời.
Cá cược bằng sức lực.
Cá cược bằng mồ hôi.
Cá cược bằng nước mắt.
Cánh đồng neo vào nước da cháy nắng của mẹ mà xanh.
Cánh đồng neo vào nước da mắt bão của mẹ mà kết bông kết hạt.
Tia nắng đâm chồi nảy lộc.
Hạt bụi khỏa nếp nhăn cười.
Rồi thành tục ngữ.
Rồi thành ca dao.
Thành mùa vụ trĩu quang trĩu gánh.
Thành ông tơ bà nguyệt.
Xoan đào thành khung cửi biết nói tiếng người.
Quả thị thành căn buồng sinh ra hoàng hậu.
Mẹ chưa được thử hài dự hội.
Chưa kịp nghe tiếng sáo Trương Chi.
Cỏ gà lại trắng!

26.12.2011
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét