Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Sách Thơ Bạn Thơ 2/ Phần 3/ Bài 61-68

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ,2




NXB VĂN HỌC
C
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
61. Bàng Ái Thơ/ 62. Trúc Thông/ 63. Vĩnh Thông/ 64. Hoàng Vũ Thuật/ 65. Nguyễn Ngọc Thúy/ 66. Châu Hồng Thủy/ 67. Nguyễn Vũ Tiềm/ 68. Cảnh Trà..

61. BÀNG ÁI THƠ

CHẤN ĐỘNG XÁM

Người ấy đọc câu thơ xám
Lời trái tim rỉ huyết lạnh tuần hoàn
Tôi ngưỡng mộ cả những gì cay đắng
Từ nghĩa ngôn bị phủ bụi xi măn

Kẻ phụ họa vung xẻng đào lớp đất
Những câu thơ lấp lánh phải chôn vùi
Người quỳ xuống nâng thơ ngang mặt
Lắng cảm một lần khi địa táng thơ tôi

Người ấy đọc câu thơ xám
Thấy cơn đau gặm nhấm những mảnh hồn
Thơ nói gì mà bão từ tê liệt
Kẻ phụ họa khỏa lấp nhanh
thơ yên dưới mộ rồi

Chẳng kiệt sức chẳng hề hấp hối
Thơ xám kia mạnh mẽ trước bình minh
Dưới mộ sâu thơ bật tìm lối thoát
Chấn địa ư?
Là thơ xám rùng mình.

TÌNH VONG TÌNH
Tặng H… H

Đường Cổ Ngư phượng sót lửa trời xanh
Ta bên nhau chưa lần xa cách
Tình cờ vui hay buồn đã lâu rồi
Bên quán nhỏ chớm mùa se lạnh

Châm điếu thuốc đốt một thời số phận
Em mặc áo gì mà có sắc phượng rơi
Bàn tay em lạnh ngắt mất rồi
Lần xa ấy chẳng còn chiều mong đợi

Em vong thân vào tình mực giấy
Từng chiều đi hè phố một mình thôi
Bức thư tình nắng gió một thời
Gửi về em từ phố xa… buồn… bụi
Em còn giữ theo hành trình mệt mỏi
Làm bùa mê trong thế giới bỏ hoang

Phố rộn ràng hơn nếu có anh
Em rực rỡ trở về hồn trinh nữ.


CÔ TÔ TỪ PHÍA KHƠI XA

Hải đăng thao thức buồn mắt biển
Hoàng hôn nhuộm sóng thẳm trùng khơi
Lặng lễ Cô Tô thuyền neo bến
Bóng đảo mờ lu dưới trăng suông

Làng đảo ơi những người chồng người cha
Những trai tráng da nâu đồng tạc
Đại dương thân thuộc như câu hát
“Biển một bên…” mỗi lần họ dong khơi

Đảo või trông những cánh buồm lênh đênh
Thuyền xa khơi hay trôi vào cổ tích
Bao âu lo nằng nặng trong lồng ngực
Hồn lẫn mê theo luồng ca trùng trùng

Mỗi chiều rơi thiếu phụ bồng con nhỏ
Ngóng biển chờ chồng phía bão giông
Nước thẳm mặn mòi thêm tình nghĩa
Từ tim người nhỏ xuống biển đông

Còn kia những nếp nhăn xếp rãnh
Bất hạnh bao nhiêu cằn cỗi mẹ già
Mắt lần hoàng hôn tìm con trẻ
Nó có về từ phía khơi xa

Cột sóng dựng tường thành vây bủa
Những ngư dân vật lộn với tử thần
Cánh tay đen đại dương xốc lại
Cơn sóng thần ập trắng khăn tang

Chiều Cô Tô se se tím ngát
Ngàn phi lao rũ xuống tàn phong
Biển thẫm loang nỗi đau ly biệt
Nhưng nhức trời nâu
Nước mắt biển băng trầm…
 
Thơ Bàng Ái Thơ/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn

62. TRÚC THÔNG

ĐỨNG Ở CHỢ SÔNG

Ai đi lâu lắc tận đẩu tận đâu
bến vẫn bèo xưa trôi xuôi sông Châu
quán chợ quê hương gạch tường long đỏ
còng cây đa đứng vẫn như thuở nào
mẹ tôi đội thúng đậy mảnh vỉ buồm
đường hè chân rát đường đông bấm bùn
tôi rắc tuổi thơ loanh quanh phố chợ
chút tình thơ dại bây giờ tôi buôn
bán cho vợ con lần đầu thăm quê
bán gởi cho ai xa nước chưa về
bán cho chị tôi thuở hai mươi ấy
cùng những linh hồn lơ lửng trên quê...

LÁT SÔNG QUÊ

  Bến từng quãng,
  những đứa trẻ nghịch bơi tung tóe nước.
  Như mình vậy chiều hè bao năm trước.
tôi đang dọc sông quê tha thẩn.
Bỗng từ ngõ sâu hiện dần ra mái tóc bạc.
Một bà cụ lưng còng gần rạp đất
có phải bà từng hai tay hai lọ nước,
bến sông lên từng bậc...
Vẫn bà ư ngày xưa ấy về đây?
bên kia sông đã vợi nắng chiều.
In thẫm hai gác chuông nhà thờ làng Móng.
Nhịp chuông vọng qua sông theo bóng chiều đổ gấp
cậu-bé-tuổi-thơ-xưa tim hơi loạn nhịp.
Mẹ ơi đi lâu thế, sắp tối rồi sao mẹ vẫn chưa về...
muốn sang đò ngang,
  ra giữa dòng,
  ngắm và nghe những gì thật lắng
của mẹ của cha của tuổi thơ xa lắc
vẫn sông Châu êm lặng thế thôi mà...


BỜ SÔNG VẪN GIÓ
Chị em con kính dâng hương hồn mẹ

lá ngô lay ở bờ sông
bờ sông vẫn gió
người không thấy về

xin người hãy trở về quê
một lần cuối... một lần về cuối thôi
về thương lại bến sông trôi
về buồn lại đã một thời tóc xanh
lệ xin giọt cuối để dành
trên phần mộ mẹ nương hình bóng cha
cây cau cũ giại (*) hiên nhà
còn nghe gió thổi sông xa một lần

con xin ngắn lại đường gần
một lần... rồi mẹ hãy dần dần đi...
(*)Giại: cái giại, một thứ như bình phong đan bằng tre
dựng trước hiên nhà ở những vùng quê Bắc bộ.



CHÙA MÍA, MÙA XUÂN


Hơn ba trăm mùa xuân còn ngắm mãi
vị la hán trẻ trung
từ vườn chùa chở về
đang cởi chiếc giày vải

mặt ửng hồng dìn dịn mồ hôi
đôi tai và cổ kiêu ba ngấn
của Phật
còn thân kia đầm đậm của trần

thon thon sao dáng ngoái cánh tay
gương mặt thoảng ngây thời con trẻ
tươi
tươi mãi
bên mưa xuân xanh búp lộc vườn
đất thẫm sáng buổi trưa xưa ấy...



ĐÊM MƯA THU


Em là mùa xuân
ở giữa mùa thu

mùa thu ru ru
mùa thu bão rớt
màn mưa dăng dăng
mắt em xa thẳm
nào ai hay rằng...
em đằng sau mưa
anh ngoài cánh cửa

*
anh ngoài đêm thẫm
anh ngoài ngàn khơi



NHO NHỎ MÙA THU


Đôi chim câu chân son mỏ đỏ,
bên bờ con sông nhỏ Sa Lung
chim ơi đi đâu đấy?

cúc cù cu chúng tôi kiếm mồi.
Cúc cù cu chúng tôi rong chơi...
rồi chim bay vù.
Một quãng đáp xuống.
Chim lại đi đôi trong cỏ gật gù
cỏ mùa thu xanh ngả đượm chút vàng.
Sông Sa Lung tháng bảy nước chảy
phù sa.
Trời mây rộng rãi,
gió nhè nhẹ trải

vợ chồng chim như hai anh em như hai người bạn.
Áo trắng,
mắt cườm,
chân son, mỏ đỏ.
Gật gù đi trong cỏ pha thu...



THỤ CẦM VÀ BÓNG TỐI


Tên tập tiểu thuyết cuối cùng của Alêhô Cacpanhchiê, nhà văn Cu Ba.  Bậc danh thủ của văn xuôi hiện đại này rất yêu trọng thơ và những người sáng tạo thơ.
Ông có tâm sự...
theo mẹ tôi tôi vào bóng tối
thụ cầm ơi thụ cầm ở lại
tiếng đàn âm âm
nhân gian ấm
nào hay trong bóng, tiếng đàn tôi
mỗi chúng ta ra đi đều để lại
một cây thụ cầm
nhưng mắt tôi chợt buồn
tối hơn trong bóng tối
xuyên những bức tường
ta đã phải tấn công
từ ngữ từng núi cao vỏ đạn!
nhà thơ ơi
dịu dàng ngọn gió
anh đi qua những bức tường
người ta nhìn rõ bóng anh qua

ôi áo ngực gầy
máu rỏ
vài ba chữ
và người ta điên cuồng đuổi theo
tận thẳm cùng bóng tối
xa, xa mãi
trăng trắng mười lăm dòng...

u trầm và  thơ dại
mảnh mai tiếng thụ cầm thi sĩ
hỡi những người yêu lang bạt của chúng tôi


NGƯỜI ẤY CHIỀU GIÁP TẾT

Nguyễn Sáng đang buồn
biết ru ông một điệu gì đây nhỉ
ru bằng những vai vuông
chân vuông
những người lính nông dân
ông yêu đến khóc ròng
chiến hào Điện Biên Phủ
ru bằng cánh tay hồng thiếu nữ
chống cằm
ru bằng ánh sáng lạ hơn nước
và sắc màu giàu hơn một đời

Sáng đang đi
má phơi gió bấc
mũ cũ vải mềm
như một nhân vật trong tranh Van gốc

mọi tốc độ đang phóng về chói lọi giao thừa
ông như thể bên lề hạnh phúc

chén rượu nồng trong ngực
nâng màu lên
mà vẽ trần gian...



TỬNG NHỚ NGƯỜI BẠN VIẾT HY SINH

Gửi Bùi Nguyên Khiết

những bông hoa phúng điếu sẽ tàn
bông hoa trắng đời anh ngát mãi

anh thích là bông hoa tí teo náu mình trong cỏ
thơm rất dịu dàng mà chẳng biết hoa đâu
bạn bè còn mang hương thơm của đời anh
sáng tạo những gì không tàn héo

anh ngã trong ác liệt
rất nhẹ nhàng hương ở mãi trong ta...


MÚA CỔ

em múa điệu rông-đô thời cổ
bắp chân chắc nịch sau làn váy
da đồng quê
khăn mận chín vùng vẫy
ngực căng
yếm sồi
rông-đô
chân trần tiếp đất
làng ta thế kỷ mười
đất thăm thẳm tự do trong cầm giữ
rông-đô
trống vỗ
rông-đô
vai trần
rông-đô
không biết mệt
rông-đô
rông-đô


TUYỂN

“... nữ, từ một mét sáu
đại học tiếng Anh
nam, kỹ sư thạo việc
đều dưới ba mươi”

có tờ báo vô hình
khổ to bằng cả nước
đăng:
đây những ai nghèo
ai cần bênh vực nhất
ai ưu uất, ai đang stress...

và trẻ thơ trong trắng thiên thần
và cô gái hiền xinh hơn mộng
sông dịu êm
biển bão
và lúa và hoa...
xin tuyển
không cần tuổi
nhà thơ



KHÚC TRẺ THƠ

I
... và trẻ con khoác vai nhau đi
chơi với nhau
chơi với trăng
chơi với biển
chơi với các lâu đài

này trẻ con ơi
cho tôi theo với
tôi bé lại đây này
tôi rất trẻ con
tôi làm những bài ca cho mà hát
cho tôi theo với
quá nửa cầu rồi
các trẻ con ơi

II
các em trang trí gì cho mặt đất
phấn cầm tay di di
phấn trắng quá
ngây thơ tự hát

trái đất cười thích thú được bôi lem
bằng phấn trắng
gạch đỏ
than...
trái đất mỉm cười mặt mình ngũ sắc
cười rung... gió cây


III
cứ lần theo giấy kẹo trẻ con
sẽ gặp thiên đường
Trọng Thủy chồm theo vết lông ngỗngchỉ thấy gào biển thẳm

thật đấy mà
cứ lần theo giấy kẹo trẻ con...



CHO CON PHÙNG VÂN


cha đã lấy rỗng bớt đi của Praha đêm ấy
khi âm nhạc Môza trỗi dậy
thì tình yêu hướng hết về con
trên quê hương xa xăm
se sẽ hồi chuông mới
trắng muốt hoa cựa mình
hứng sương từ ngực mẹ

bao giờ đêm thiếu nữ
con nén thở dài... âm nhạc Môza...



NHỜ Ở CÁC CON

I.
trên cánh diều từ hạ sang thu
con vượt nấc thời gian bao giờ không biết
chỉ biết diều vẫn ru ru gió
con vẫy từ cao tít
tiếng con cười lấp lánh vào xa
chưa lên ba
đứa con gái của cha hay làm nũng
chỉ con mới hoàn toàn bay bổng
cưỡi trên cánh diều...

II.
trời xanh rót xuống tràn ánh sáng
chị em bé xíu khoác vai nhau
chưa bao giờ như thế cây xanh
và lá vàng mặt đất
chưa bao giờ như thế nước hồ!
rời nhau
hét
chạy
thân thể các con đồng vọng bao la
kìa, bác thi sĩ lơ mơ với gió mùa thu
các con tỉnh thức...

III.
bốn má hồng trái táo
mắt hao hức nheo nheo
miệng cười hơi e lệ
khum khum bốn bàn tay be bé
như tặng phẩm từ trời!
tất cả trẻ con khoái ốc quế
tất cả người lớn chạy lo âu...



GHI CHÉP VỀ THƠ


1. tinh mơ sờ lên má
một giọt nước mắt ấm lạ lùng
chưa bao giờ như thế
từ khi mẹ sinh ra
anh đã là người tình của Thơ
nàng hôn anh đắm đuối trong mơ


2. trên sự tàn rữa tôi
một câu thơ khôn ngoan đã nở
tôi đi cùng hoang mang gió
mùa thu...

3. rũa, rũa
tiếng chìm
vào quên lãng
xe đường phố rồ qua
ai cười chõ vào tai
người mải cúi
rũa, rũa
những chìa thường
chìa mở vô biên

4. mở cánh cửa cũ
bàn ghế cũ
mở tiếp một trang mới mênh mông
trên trang vở cũ
từ những cũ quen
se sẽ ai ru
ru mê hồn ru đắm đuối
chìm, chìm dần
con tàu thơ bé tẹo
cờ chỉ còn phơ phất đuôi nheo
đỉnh cột buồm sắp ngập...
những nàng Siren biển xưa Hy Lạp
vẫn thâm thù giết những nhà thơ!

5. người bán quán thật khuya mong lãi
anh nhâm nhi quán khuya chờ một cái gì
một cái gì mơ hồ sinh lãi
lãi lại sinh tiếp một mơ hồ
không mơ hồ, anh chết...


6. tôi của gió cánh đồng vô cực
trừu tượng hơn mơ những giấc mơ
ai đang tựa trán vào mỏi mệt
rơi một ngày kiếm sống nặng nề
“xích lô không chú ơi”
chở làm sao được
tôi về xa những xứ mơ hồ
vào tới cửa. Được nghe tiếng thở
thật đều đều hai đứa con thơ
rũ mưa đêm. Tôi biết mình trú tạm...


Thơ Trúc Thông/ NNB đọc chọn



63. VĨNH THÔNG

ĐÊM VÀM KINH


Đêm vàm kinh có gì trong mắt nhau
Mà nước vẫn chân cầu. Nước chảy
Cánh bèo nhỏ về đâu. Cuộn mãi
Bạn và ta hóa ngọn sóng trăm màu.

Đêm vàm kinh lá nào rớt bâng khuâng
Hai thằng trẻ, hai kiếp đời. Lận đận
Hai mắt khóc, hai môi cười. Rất thật
Dẫu trời xa năm tháng có nhạt nhòa.

Đêm vàm kinh còn ai nhớ người đi
Ngày mai nữa chừng mông lung quá đỗi
Ai nắm chặt tay và ai hờn dỗi
Rót rượu cay vào trong cốc chưa đầy.

Đêm vàm kinh mai còn ta với sương
Ly cà phê treo hồn ta. Đắng ngắt
Ai giấu nhớ vào trong từng sợi khói
Bạn đâu rồi? Ta lạc giữa ngàn phương!



NGHE CHUÔNG


Lên núi. Tìm Tiên
Gặp vách đá dựng chạm mây chạm gió
Dưới chân từng bậc từng bậc thang tình
Kéo chùng đôi chân lên xuống
Đá níu ta
Hay ta đang loay hoay từng bước đời chưa vững
Giống như lần đầu
Vịn tay mẹ… tập đi!

Lên núi. Tìm hoa
Chỉ thấy cỏ cây lô nhô cọ vào ký ức
Chẳng ai ôm ta giữa núi đồi bàng bạc
Để cho sương giăng trắng mái đầu
Ở đằng xa
Mấy vạt rừng thưa thấp cao lởm chởm
Tiếng vọng của đại ngàn ngân vào muôn hướng
Hỏi còn ai ở, ai đi?

Lên núi. Tìm ai
Giữa bộn bề người lên kẻ xuống
Mấy chùa am dưới triền rơi vào thinh lặng
Nắng nung dài theo hơi thở ban trưa
Có ai không
Để ta chợt nhớ chợt quên như bao lần xa xứ
Giữa mênh mông
Còn biết khóc cười.

Lên núi
Không mong gì tìm gặp Tiên gặp Phật
Chỉ hi vọng gặp chính mình
Giữa tiếng chuông chùa thăm thẳm bình an…


ĐIỀU THÂN QUEN


Đã quá thân quen
Với những hạt mưa chiều
Giót nước bâng khuâng bên góc phố già u ẩn
Ta còn đợi ai qua… ai qua?

Đã quá thân quen
Từng ô cửa nắng vàng tha thiết
Một ô cửa có cành hoa bằng lăng tím
Và người con gái xõa tóc. Mơ màng

Trong lãng quên ta lại tìm ta
Với những điều quen thuộc
Dường như tuổi đôi mươi ta vụt mất điều gì!
Đôi khi thành người hụt hẫng.


Thơ Vĩnh Thông/ Nguy
ễn Văn Hòa đọc chọn


64. HOÀNG VŨ THUẬT

THẾ À

quá nhiều hạt không bao giờ thành cây
quá nhiều người lùn chẳng thể cao lên được
quá nhiều tin dữ chuyện cười ra nước mắt
quá nhiều lá thư trốn địa chỉ
quá nhiều khói đen từ miệng lưỡi bay ra
quá nhiều trang sách thiếu chữ trong cuốn sách
quá nhiều bụi rác ở công viên
quá nhiều chuột trên sàn nhà hát
quá nhiều rắn nơi vườn hoa
thế à

chúng ta đã sống nhiều ngày nhiều năm nhiều đời như vậy
mới biết trong vũ trụ có hai vũ trụ
mỗi tinh cầu có hai tinh cầu
mỗi bầu trời có hai bầu trời
mỗi cánh đồng có hai cánh đồng
mỗi ngôi nhà có hai ngôi nhà
mỗi con đường có hai con đường
mỗi con người có hai con người
mỗi trái tim có hai trái tim
thế à

28/11/2011



ĐÊM VÀ NHỮNG NGỌN ĐÈN DẦU

Gửi H.

những ngọn đèn dầu đom đóm nhỏ xíu
dọc bờ sông Hoài
đủ soi nửa gương mặt mất ngủ
nửa kia
thao thức đợi ngày

que hương điểm chút sáng sau cùng
dật dờ
đôi bóng
cúi đầu dưới vòm cong chùa Cầu

nước nhiều quá vừa bơi vừa thở
chân gập
rồi lại duỗi
trong thẳm sâu anh đọc hết đường đi ngôn từ
và những ghi chú bên lề

sẽ có một ngày ta quay về nơi đó thắp ngọn dầu khuya
sen giấc hồ
thấm tận đáy ruột

Hội An, 5/12/2011



BÊN TƯỢNG LINGA

Dâng lên Hoàng hậu Paramecva

trong tấm áo sương
nàng là hoàng hậu vừa tấn phong của vương quốc tình yêu
đôi má quét lửa

sơn hà
sơn hà
sơn hà ơi

đàn ngựa chiến hí vang lao về trong đêm huyền sử
nghi lễ nước mắt

sung mãn những vằn gân nóng hổi
sản sinh
dưỡng nuôi nghìn thế hệ

cao trên cao
lởn vởn hồn oan thoát chạy trước cơn biến loạn
thánh tích linh thiêng đổ sụp bên đồi

ôi linga
ngạo nghễ máu dựng đứng giữa bầu trời

Phòng trưng bày Văn hóa Chăm
Hội An, 6/12/2011


VIẾT CHO MỘT NGƯỜI BẠN VỪA TREO CỔ


bỏ nhà từ hôm qua
mười hai giờ ba mươi phút cái khoảnh khắc anh đã chọn
vườn trưa vắng một
bóng
câm một
nụ
thiếu một


chẳng mang gì ngoài quá khứ
oằn vai
tiếng súng âm âm thời loạn vọng dài
phận người khâu vá đỏ đen
bước qua thế giới khác mảnh trời khác cánh đồng khác
gác sàn bếp lưỡi liềm mùa sau
quệt những giọt mồ hôi rát bỏng
anh đi

cái sống không mang nổi ý nghĩa thì cái sống chỉ là sợi dây
đánh đu cùng cái chết
anh đánh đu tất thảy mọi thứ trên đời

mọi thứ
không bao giờ thật cả


Tam Đảo, 5/9/2011
 


THÁC BẠC


ngọn lửa trắng muốt từ xứ mây
tuôn về
ngân hà giáng thế
trong căn buồng xanh
giữa hai mặt lá
đôi chân thiên thần đang mở


Tam Đảo, 11/9/2011

Thơ Hoàng Vũ Thuật/ Ngô Minh đọc chọn


65. NGUYỄN NGỌC THÚY


GIỌT MƯA QUÊ

Kính tặng hương hồn các liệt sĩ hy sinh năm 1968-1970

Đọng mãi trong tôi thủa thiếu thời
Tóc còn chưa biết rẽ đầu ngôi!
Trong mưa ướt sũng đường đến lớp
Lán nứa chông chênh dưới mé đồi

Sau trường gốc thị chín vàng tươi
Mấy đứa tranh nhau nghểnh cổ chòi
Trong mưa đánh đổ vàng lăn lóc
Nón còn sực nức trái thơm rơi…
Thủa ấy làng tôi mấy nóc nhà
Lối mòn vắng vẻ ít người qua
Một hôm mây núi buồn ngơ ngác
Tôi đứng trông mưa… mắt lệ nhòa…
Chiến trường giục bước các anh đi
Hoa xoan mưa nhuộm tím câu thề
Bao nhiêu kỷ niệm mình tôi hứng
Âm thầm gói lấy giọt mưa quê…
06.09.2010

Thơ Nguyễn Ngọc Thúy/ Tác giả tự chọn



66. CHÂU HỒNG THỦY

CON TÀU THỜI GIAN

Ta lên tàu ở nhà ga Hộ Sinh
Những tiếng oa oa đầu tiên tựa hồi còi xuất phát
Người cầm lái vô hình, con tàu đi dích dắc
Theo đường ray định mệnh của riêng mình.

Địa điểm tháng năm và giờ phút khởi hành
Giấy khai sinh của ta thành chiếc vé
Ta đã qua 40 ga Quá khứ
Còn bao nhiêu ở phía trước Tương lai?

Chỉ bậc tiên tri mới biết được mà thôi
Đâu bến đỗ cuối cùng, đâu phút giây kết thúc
Khi mái tóc đã nhuốm màu gió tuyết
Ta mơ về ga cũ tuổi Hai mươi

Cuộc đời ta không có vé khứ hồi
Tàu thời gian đi lạnh lùng, nghiệt ngã…

Phố Đobroliubova, nhà số 9
Mátxcơva, 06.07.1994



MIỀN ĐẤT HỨA


Chồng thương vợ, cố cày xong thửa ruộng,
Chị thương em, cấy rảnh mạ cuối cùng,
Rồi sáng mai tất tả ra Hà Nội,
Bỏ quê nhà ở lại phía sau lưng.

Giữa Nội Bài, cả một bầy ngơ ngác,
Chờ visa, hộ chiếu trước giờ bay (1),
Mấy chục triệu vay bằng nhà thế chấp,
Mong đổi đời - miền đất hứa - trời Tây.

Người lần đầu diện complê, cà vạt,
Thấy tay chân vướng víu, ngượng ngùng sao,
Chị kẻ môi, đường son tô còn vụng,
Chân xỏ giày cứ bước thấp bước cao.

Họ đâu biết cạm bẫy lừa phía trước:
Xưởng may chui đặt trong dãy nhà hoang,
Sẽ bắt đầu một quãng đời nô lệ,
Sống như tù, bị chủ quỵt tiền lương.

Có những người đến công trường xây dựng,
Chủ giữ ngay hộ chiếu để cầm chân,
Không nước nóng, suốt mùa Đông chẳng tắm,
Thiếu áo quần, lạnh buốt tựa kim châm.

Có những người phải trồng rau phát cỏ,
Giữa đồng hoang chẳng điện nước báo đài,
Sống chui rúc, lều mái dầu, phản gỗ,
Bàn tay nào cũng nứt nẻ sần chai.

Những gương mặt gầy võ vàng xơ xác,
Khi ốm đau bệnh tật chỉ nằm rên,
Không giấy tờ, công an thường truy quét,
Sống nhủi chui, ai dám nói nhân quyền?

Có những kẻ lưu lạc miền Kavkaz,
Bị thổ dân đập chết ở giữa rừng,
Diều quạ rỉa, rồi tuyết vùi mất xác,
Đến bây giờ hồn vẫn phải lưu vong.

Quyền lợi họ chẳng một ai bảo vệ,
Đồng bào tôi vẫn như lũ thiêu thân,
Bởi cuộc sống quá bần cùng quẫn bách,
Ba bảy liều, họ nhắm mắt đưa chân.

Ulisa Industri, dom 34 - Ekaterinburg 14,
15/ 8/2010
1. Các dịch vụ đưa người thường chỉ phát Hộ chiếu
và vé trước giờ bay ngay tại Nội Bài.


Thơ Châu Hồng Thủy/ Tác giả tự chọn


67. NGUYỄN VŨ TIỀM

THÁP BÚT – ĐÀI NGHIÊN(*)


Tôi từng chiêm ngưỡng những độ cao
Khi nhỏ thấy cao
Lớn lên thấy thấp…

Nhưng không ít lần ngược lại:
Tả Thanh Thiên Tháp Bút
Độ cao tính bằng Trí Tuệ - Nhân Văn
Bên Đài Nghiên đựng mực
Có độ sâu
Nhiều thế kỷ soi vào.


(*)Ở Bờ Hồ Hà Nội



TRÊN MẶT THÀNH HAI NGHÌN TUỔI


Vớt lên con ốc dưới chân thành Cổ Loa

Gặp bí ẩn thẳm sâu giấu trong vòng xoáy
Từng gợi ý một kiểu kiến trúc thành trì cho đấng quân vương.

Trước hậu duệ của vị linh thần, tôi hỏi:
Rùa ơi! Cái móng nào từng giúp nhà vua chế ra
lẫy nỏ
Trăm-mũi-tên-đồng-hành trong một cái búng tay?

Đặt tay vào vầng trán bức tường cố đô
Gặp cái cứng rắn của chất xương khước từ hóa thạch.
Cái thô ráp tư duy sống động đến bây giờ!

Ngả lưng trên cỏ mềm
Thấy rần rật hồng cầu hàng vạn chiến binh
Trong tế bào non xanh không lúc nào ngơi nghỉ.

Nhưng lạ nhất
: một chuyện tình hai nghìn năm vẫn mới
Vượt tất thẩy lụi tàn biến thiên hoán cải
Từ Giếng Ngọc ngời lên
!



ĐIỀU KỲ DIỆU Ở HAI BẦU VÚ

Tặng sư nữ TKH, ngoại thành Hà Nội

Tiếng trẻ khóc từ trên trời rơi xuống
Hay từ hang động chui lên?
Gió bấc như làn roi kiếp phận
Quất bập bùng cửa tam quan.
Ai nỡ mang con bỏ chùa
Cửa từ bi dang tay cứu độ!

Hài nhi rúc vào ngực nhà sư tìm sữa
Thôi đành ngậm nhạt mút suông…

Ngậm nhạt
mút suông hoài
Và điều kỳ diệu đã xảy ra
Như thường gặp ở nơi tịnh độ
:
Bầu vú thanh tân
Miệng đứa bé khai thị dòng sữa mẹ
Lâu nay trốn biệt ngủ quên
.
Sữa từ bi cứu thế
Cùng thiên lương nuôi nó lớn từng ngày!

Ngạc nhiên nhất chính là sư nữ
Đang bế bồng ru Tạo Hóa ngủ say!



THUNG LŨNG VÀNG (*)


Hồ nước treo trong mây

làn gió tung ra từ chiếc khăn màu đỏ
đưa em tới cõi vô cùng
tôi theo hoài không kịp.

Tôi rơi từ lưng trời xuống vực sâu hun hút
xung quanh mây gió ù ù
tốc độ rơi cứ tăng lên vùn vụt
vượt qua

những chiếc lá rời cành
những quả thông đang rụng xuống
qua tiếng hú đại ngàn
qua tia chớp trong mơ

trong huyền thoại…

rơi…

rơi…
Tôi thả lỏng mình mặc cho tốc độ rơi
may vướng vào một làn mây, một sợi tóc
tôi trở về cõi thực là tôi.

Vàng phơi tràn thung lũng
em hòa vào nắng mai

tôi như gốc thông có nhiều vết chém
nhựa ứa ra

mùi thiền.

Nhiều lá phiếu giọt mưa
ào ào thả xuống
bầu cho nỗi buồn vừa ứng cử

vào tôi!

(*) Ở Đà Lạt

 

Thơ Nguyễn Vũ Tiềm/ Tác giả tự chọn


68. CẢNH TRÀ


T
ẤT CẢ NHƯ LÀ TRONG BÁO YÊN

Những năm tháng đánh Mỹ ở Vĩnh Linh
Chưa hề có báo yên!
Chưa hề có báo động!

Việc đáng làm, cứ làm
Lúc cần đi, cứ đi
Trên trái đất này
Chờ bom dứt chỉ là điều mơ mộng

Tất cả đều là trong báo động!
Tất cả như là trong báo yên!

Pháo giặc nổ lay hầm
Chẳng ai buồn giật thột

Chẳng ai ngạc nhiên trước những điều khủng khiếp
Người ở đây rất ít nói chuyện bom

Cái gì xảy ra luôn trở thành cái bình thường
Tiếng hủy diệt mới nghe mà đã cũ.



GIỌNG NÓI TRONG NHÀ


Nhà ta gốc ở Vĩnh Linh
Ông, mệ mất ở Vĩnh Linh
Cha, mạ ở Vĩnh Linh
Các con sinh ở Vĩnh Linh
Nhưng giọng nói lại mỗi người mỗi khác
Chung giòng máu mà y như người góp
Đến bữa ăn nghe giọng đủ vui rồi

Con Tâm sơ tán ở Ninh Bình hễ cầm đũa là mời
“Mời thầy, mời bu xơi cơm ạ!”
Còn thằng Lập sống ở vùng quê Thanh Hóa
Giục ai về cứ bảo “đi viền”
Cha công tác xa, giọng quê miềng pha giọng Thừa Thiên
Giữa các tiếng dính vào nhau như nhựa
Cái thìa lớn người gọi “môi” người kêu “vá”
Mảnh sân nhà
Ăn nước Tân Kỳ nên mạ bảo là “cươi”
Chỉ có anh Thế, chị Vinh ở lại đây trụ bám không rời
Nên giọng nói Vĩnh Linh đặc sệt
Nhà ta gốc ở Vĩnh Linh
Nhưng giọng nói lại mỗi người mỗi khác
Những vùng quê xa trở thành thân thuộc
Quấn quýt bên nhau thành giọng nói trong nhà.



TI
ẾNG CHIM TRÊN CẦU HIỀN LƯƠNG

Một buổi chiều tôi đến Hiền Lương
Cảnh không quên là một cảnh bình thường:
Đứng chật thành cầu những con chim sẻ.

Chim sẻ ơi! Từ đâu về đông thế?
Có con nào từng nhặt hạt vàng rơi vãi trên đồng lúa quê ta
Làm tổ bằng cọng rơm khô trong ống nứa rui nhà
Đứng trên nhành tre cong gọi bầy trong nắng?

Con nào đây sau cơn mưa bay dọc đường hoa thị trấn
Chuyền cành, trở lá bắt sâu?

Những con chim với đôi cánh mỏng gian lao
Mang sắc áo đất nâu vùng tuyến lửa
Nhìn tổ ấm trên cành cao cháy dở
Ổ trứng rơi trên gạch đổ vỡ tan

Những con chim quê Bắc quê Nam
Về tụ họp trên cầu
Chừng quên cả bom gầm, đạn rít!
Tôi sống nơi đây mười mấy năm
Chưa bao giờ như hôm nay trên mặt sóng xanh êm
Thấy chim đua sà đớp bọt
Và trời cao tiếng chim ca thánh thót
Trước mắt tôi là một chiếc cầu chim.

Đâu phải hôm nay tiếng súng đã im
Bờ Nam Bắc vẫn ì ầm đại bác
Mấy nhịp gãy trên cầu chưa bắc
Nhưng chim về như đã báo cùng tôi
Có phải không chim ơi?
Sau ngày hội của chim
Sẽ không xa
Là ngày hội của người!

1969



ĐƯA DÂU QUA C
ẦU BẾN HẢI

Một buổi mai nắng vàng hoa ngâu
Đám đưa dâu qua cầu Bến Hải
Cầu vừa mới bắc xong
Sơn còn tươi roi rói
Đôi bờ xanh lúa mới đã ngậm đòng
Nhìn hai họ qua cầu mà nước mắt rưng rưng
Mà sung sướng tràn như trẻ nhỏ
Chàng trai Vĩnh Linh cưới cô gái đất Cùa - Cam Lộ
Sông tưng bừng nhìn đôi lứa thương nhau
Gió lâng lâng con sóng vỗ chân cầu
Mà thắt ruột câu hò xưa tê tái

Bước đến Hiền Lương sao chặng đường nghẹn lại
Đáo tới Bến Hải sao gác mái tình duyên…
Đám cưới hôm nay cũng tự nhiên như là hoa, là lá
Như là chị lấy chồng, như là tôi lấy vợ
Mà hay chưa, bỡ ngỡ như chiêm bao
Tôi nhìn sông nghe sóng chảy rì rào
Ai hát đó tưởng như mời tôi hát
Ngắm mây bay tôi thấy trời bát ngát
Chân người đi rộn rịp quá người ơi!

Không chỉ là tôi, ai cũng thế, bồi hồi
Ai cũng thế, niềm vui này, tuyệt đỉnh!
Chúng ta đã trải qua ngàn trận đánh
Để bây giờ đất nước được vẹn nguyên
Cho con đò khỏi “gác mái tình duyên”
Và chiếc cầu “chặng đường thôi nghẹn lại”
Chừng vui quá nên cô dâu bối rối
Mắt thẹn thùng, chen trong đám chị em

Tóc cài hoa với chiếc áo thanh thiên
Mới nắng đó đã đỏ lừ đôi má
Chàng trai bâng khuâng tay đung đưa trong gió
Sông long lanh, nước sóng sánh đôi bờ
Tiếng nói cười như chim hót sau mưa.

Thơ Cảnh Trà/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn



/ CÒN TIẾP/
Thơ Bạn Thơ, 2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét