Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Thơ Bạn Thơ 3/ Thơ Người Thơ Đương Thời/ 1/ Tứ Nguyễn Bình An..

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)


THƠ BẠN THƠ.3


NXB VĂN HỌC  C
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
 
1. Nguyễn Bình An/ 2. Nguyễn Nguyên An/ 3. Vũ Tuấn Anh/ 4. Nguyễn Đình Ánh/ 5. Ngọc Bái/ 6. Ngô Cang/7. Phạm Tấn Xuân Cao/ 8. Nguyễn Lâm Cẩn/ 9. Hoàng Cát/ 10. Kim Chuông/


1.NGUYỄN BÌNH AN

LỐI MÒN

Tôi tìm được trên cao
lối mòn chim bay
tìm được dưới sâu
lối mòn cá lội
nhưng chẳng bao giờ
tìm được
lối mòn hiển hiện
phản trắc


NGƯỜI ĐÀN BÀ QUÉT RÁC

Người đàn bà ấy
không biết tự trang điểm riêng mình
phủ lên phố phường
nhọc nhằn lo toan
để bình minh gương mặt mới

Những con đường
đứa trẻ tinh ranh
nhõng nhẽo vô tình
luôn đùa chơi vấy bẩn
để người khác làm sạch
điều hiển nhiên

Người ta cứ coi điều hiển nhiên
không cần biết
trắng đêm trên những con đường
vắng khuya nặng nề
tiếng chổi rên kinh niên
người đàn bà nhẹ nhàng chăm chút
không để tâm danh phận

Con đường
đứa trẻ vô ơn

HỌA MI KHÔNG TRỞ VỀ


Hoạ mi sổ lồng
không ngoảnh lại
nó đi
mang theo bài ca bình minh
niềm vui bị đánh cắp
tôi tái tê

Một sớm yên lành
tôi ám ảnh nuối tiếc
chợt bừng thức bài ca quen thuộc

Họa mi trở về
thản nhiên chui vào lồng cũ
tôi như bắt được vàng
nhưng không bắt được niềm vui

Hoạ mi trở về
niềm vui trống rỗng
tôi căm giận âm thanh mê hoặc
họa mi ơi họa mi

Bầu trời cao rộng thế
không dám nương thân
tự hãm giọng ca hào sảng
trong bình yên
đớn hèn

BỌ NGỰA


Vườn trưa trong đáy nắng
ồn ào câm lặng
khoảnh khắc liêu trai
đôi tình nhân
đôi bọ ngựa
phút giây tuyệt vời
phút giây man rợ
đôi bọ ngựa giao hoan
cuối nỗi đam mê là sự tàn ác chân thành
con cái nhấm nháp cơ thể bạn tình
để sinh tồn
để duy trì nòi giống
hạnh phúc chắt ra từ nỗi đau
 

Thơ Nguyễn Bình An/ Hoàng Vũ Thuật chọn đọc

2.NGUYỄN NGUYÊN AN

ĐỐI THOẠI VỚI BỒ TÁT

Kính bạch hòa thượng sao ngài đi tu
Tại sao con không đi tu
Con yêu sự sống
Ta cũng yêu sự sống
Kính bạch hòa thượng sao ngài tự thiêu
Sao con không tự thiêu
Con nâng niu sự sống chính con
Ta nâng niu sự sống người khác
Buông xả thân mạng mình cho người khác
Buông xả thân mạng mình cho đạo pháp
Cái chết làm nên Bồ Tát
Nam mô Thích Quảng Đức Bồ tát ma ha tát
Huế, 11.1012


NGÀY LẶNG LẼ
Thân tặng họa sĩ Phạm Quốc Hùng


Tranh của anh tươi như cuộc sống
Nắng thật nồng, mưa cũng biếc xanh
Nét cọ bay qua miền khát vọng
Đọng trong tranh một giấc an lành
Anh tặng tôi bức tranh Tâm Phật
Vàng bình minh vàng sậm ráng chiều
Tôi quay lại tìm tôi chân thật
Thấy kiếp mình mù mịt cõi yêu
Mỗi năm anh giong buồm vượt biển
Đem tranh đi gióng trống xứ người
Trái tim trong và hồn lương thiện
Vắt thành tranh xin nhận nụ cười
Một họa sĩ không cần nổi tiếng
Không bon chen, danh lợi vô thường
Ngày lặng lẽ miệt mài thể hiện
Trong tĩnh yên tranh lộng mùi hương
Huế, 091012



TẬP CHẾT

Tôi tập chết
Mỗi ngày lẳng lặng chết
Chết chút si, ham muốn tục trần
Ai cứ nghĩ chết là rất dễ
Một cái buông rơi thẳng vô minh
Buông vì dục là buông u tối
Buông cho người tỏa sáng, tái sinh
Thuở ra đời mẹ cha tập sống
Lớn lên mình dạy chết cho mình
Chết rất khó cuối đoạn đời về đích
Tự thắng mình mới thắng tử sinh
Tôi tập chết không hề mong sống mãi
Chỉ cầu xin ly xả chính mình…
Huế, 151012

Thơ Nguyễn Nguyên An/ Tác giả gửi bài

3. VŨ TUẤN ANH

TẶNG EM


Anh xin gom sợi nắng vàng
Gom heo may tiếng khẽ khàng lá rơi
Gom hương cốm sắc xanh trời
Gom mênh mông, kết thành lời tặng em

QUAN HỌ ƠI ĐỪNG..
.

Em đừng mặc áo tứ thân
Đừng khăn mỏ quạ, đừng gần người ta
Đừng mượn câu hát, lời ca
Mắt đừng lúng liếng ở xa thôi nào
Má đừng át ánh hoa đào
Anh về xin chớ ra chào chia tay
Để anh chẳng bị đắm say
Để anh không nhớ bàn tay ấm mềm
Miếng trầu cánh phượng em têm
Cất đi để giữ êm đềm lòng anh..

Tháng Giêng Tân Mão


Thơ Vũ Tuấn Anh/ Trần Vân Hạc đọc chọn


4.NGUYỄN ĐÌNH ÁNH


NỖI NHỚ


Gì sâu bằng nỗi nhớ nhung
Rơi em xuống tận thâm cung tro buồn
Không đau thân xác lệ tuôn
Nhớ ơi,
hạ cánh chuồn chuồn trời mưa.
Gì đau bằng nỗi nhớ xưa,
Đưa em về tận tình chưa sắc màu
Cố quên nhớ cứ đến mau
Nhớ hỡi ! Nũng nịu bao lâu cho vừa.
Mắt tròn trăng khuyết tiễn đưa,
Xao lòng thầm gọi say sưa nhớ về
Bàn tay ai lạnh tái tê
Mới hay nỗi nhớ … ghồ ghề trong tim.

Thơ Nguyễn Đình Ánh/ Tác giả tự chọn
 

5. NGỌC BÁI


TỰ BIẾT


Những bông hoa không chịu giam trong sắc màu
đã tự vượt qua mình bằng mùi hương nguyên thủy
tự biết sắc màu sẽ tan
tự biết hương bay khoảnh khắc
tự biết hương sẽ về đâu nên hương tự giải thoát
đừng trách những loài hoa không mùi thơm
nó hoang dại như đã từng hoang dại
đừng trách những bông hoa bạc phận
hoa chỉ nở một lần ánh ướt ban mai mẫn cảm
giọt nước mắt của hoa trong suốt như sương
những ô nhiễm ngang nhiên xả vào mỗi sáng
những mặt nạ tự bôi tự xóa
những hình nhân tự xóa tự bôi
nỗi buồn thanh cao chật vật tìm nơi trú ẩn
những bữa tiệc phát cuồng cao giọng nhân bản
tiếc cho hoa vô cảm dẫu là hoa
lạm phát mĩ từ mượn màu hoa che chắn
người ta mới khôn ngoan làm sao!
người ta mới diệu vợi làm sao!
sân khấu tiếng cười sân khấu tình yêu sân khấu tuốt
thi vị hóa sắc màu toàn cầu hóa giọng ca
xét cho cùng chỉ loài hoa mang tiếng
muôn vạn dặm sắc hoa muôn vạn dặm hương hoa
tự giải thoát bằng giấc mơ nguyên thủy
tột đỉnh hiến dâng tột đỉnh cô đơn
hoa tự biết là hoa đã cõi vô thường

2/3/2012

THỜI GIAN GÕ CỬA

 Từng giọt thời gian trong veo
Gõ nhè nhẹ lên từng trang giấy trắng

Trôi âm thầm những mùa đông dĩ vãng

  Sao nhớ nổi dọc con sông mình đã nói điều gì
  Những bước chân câm lặng ra đi
  Không thể nào đoán định
Bao cực nhọc gánh nặng qua cầu
  Đổi và bán và cho món hàng số phận
  Ảo vọng luân hồi trần gian lận đận
 
Giàu tiền của chắc gì đã sang
Em xinh quá nhiều khi đa đoan
 
Giấy trắng quá nhiều khi phát ngại
 
Viết điều gì khỏi thẹn với thời gian

Thơ Ngọc Bái/ Trân Vân Hạc đọc chọn


6. NGÔ CANG


GỬI NGƯỜI XA HUẾ


Người cứ hẹn, chưa chịu về thăm Huế
Phương nam hành đành vỗ điệu du ca
Lang thang mãi mái hiên đời quạnh quẽ
Lá hoa cồn hồn lạc nẻo quê xa

Màu tím Huế - tóc thề - thời trẻ dại
Thuở yêu người say đắm lắm tơ vương
Tình Tôn Nữ gió lùa mùa bưởi ngái
Mở ra rồi khép lại mãi còn hương

Huế vẫn đợi người về tay gõ cửa
Qua bao mùa xuân hạ nhớ thu đông
Người cứ hẹn tháng năm dài lần lữa
Chưa quay về thăm lại một dòng sông

Lạnh lưa thưa ướt dầm mái phố
Gió lay phay ray rứt ở trong lòng
Người nhớ Huế sao chưa về với Huế
Nhắn giùm ai – mai nở - Mạ chờ mong!

Thơ Ngô Cang/ Trùng Trùng Vân đọc chọn
7. PHẠM TẤN XUÂN CAO

CÚ KÊU


Nén nhang, ai khẩn cầu đêm mồng một?
Thắp tháp đế quân đính vào
màn trời đen nghịt không hình ảnh vùng ánh mắt
Nhánh rêu phong nhìn vào tháp đổ
ngói âm dương vỡ vụn quang gánh về lê thê
Sề sề trơi lơi thổi lửa hắt vào mẻ sứ tráng vành
Kìm lạnh giá buốt
sương sông dóng lên những tiếng mõ bi thiết
Nắp quan tài sập cửa, quỷ dạ xoa hiện diện bên thềm
Quầng lửa lạnh kinh người sốt sắng
Bắn vào thăm thẳm vầng trăng
Lăn trong nghĩa địa
Cú kêu!

HỒN DU MỤC


tu sĩ khắc trọc nhổ ra bao điều hoang tưởng
vỏ trứng bọc lấy những giá trị thường hằng
chút gì đó khế hợp với vô vi
tiếng gỉ sắt bóc ra từ cây kim im lìm sán lạn
mảnh chai xé nát những câu kinh lung liệng trong gió
bánh răng cưa cứ khớp vào từng khúc
tình du mục!
đãi đõa hơn là ổ khoá của xứ sở chùa vàng
giòn tan những khế ước thiền định trầm tĩnh
nhẹ tênh
một tâm hồn du mục
hồn hoang xác
hồn cát bay vào thảo nguyên bán sa huỳnh!

CHẠNG VẠNG MÀU ĐEN


Lai căng giới hạn bễu rếch
Tồng ngồng trong cóp gió
những vòng xe hỏng bánh đang lăn
Sít lại nơi chân trời đường viền gần đứt quãng
Hoảng hốt
Cắm chốt lại chồm lên che kín lối đi về
Xuê xoa đời, lếu láo hết cuộc chơi
Giọt mồ hôi chia đôi phần lắt lẻo
nơi nách gió cộm dày tư trang loảng luất
Bắt chéo bởi ánh mắt
chỉ còn là xác vàng đen thẫm điếc câm
Âm thầm nhảy nhót
nơi xa lộ bỏ hoang chảy loang ngày tịnh xá
Chiều lá úa
Si – bua!

Thơ Phạm Tấn Xuân Cao/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn

8.NGUYỄN LÂM CẨN


KIỀU ĐÁNH ĐÀN TẠ ƠN NGUYỄN DU

Một nhà tái thế đoàn viên
Bỗng đâu cụ Nguyễn Tiên Điền sang chơi
Hân hoan sau trước rước mời
Ghế trên hầu quạt một lời Kiều Thưa:
“Rằng con ô nhục có thừa
Nhân duyên còn chút như vừa chiêm bao
Mỏng manh thân phận má đào
Ngày rày được thế, con nào dám mơ

Sợi lòng còn một giây tơ
Tạ ơn tri ngộ bây giờ là đây”

Ôm đàn lựa phím, so giây
Nhỏ to, cao thấp, khi đầy, khi vơi
Khi chim rụng tiếng giữa trời
Khi cầu gãy nhịp chơi vơi giữa đàng
Khi thuyền trôi giữa tràng giang
Khi trăng nhợt bóng bẽ bàng đêm suông
Bỗng giây đứt sổ đoạn trường
Tiếng đâu sóng dậy Tiền Đường lô xô
Tiếng trầm cửa Phật Nam Mô
Lá rơi vàng áo ni cô tọa thiền
Tiếng đâu gió giật ngoài hiên
Ngổn ngang trăm mối đoàn viên một giờ
Mấy muơi năm, phút không ngờ
Cúi đầu lã chã hồn thơ khôn cầm
Thương ôi thân phận cát lầm
Tay đưa vạt áo, đầm đầm châu sa
Đớn đau chi phận đàn bà
Rượu nâng đầy chén, mắt nhòa thấm khăn
Khúc đàn tạ với văn nhân
Dư trong tiếng nấc ngàn lần giá sương
Đoạn trường thơ, đoạn đời thường
Ngẫm trong thời thế mà thương kiếp người !

NỢ


Sẽ có một ngày về nơi ấy
Cùng ai hái nấm
Nợ măng rừng
Lội con suối
Nợ hồn nước chảy
Nghe cây đàn tính
Nợ tưng tưng…
Mái sàn xiết nợ vừng trăng
Củi thắp lửa bừng đêm cháy đỏ
Em thổi kèn môi, anh ngời lá cỏ
Nợ tay xoè dung dẻ, dung dăng…
Sẽ có một ngày về nơi ấy
Đòi ai món nợ trăng tròn
Bóng trên lưng nợ gùi nương rẫy
Rượu say mèm
Nợ dốc đèo non.
Đứng lặng dưới sàn
Nợ tiếng ru con
Tóc xanh búi, con mắt mòn nợ ai?
Xuân thì qua, nợ giêng hai
Sợi lắt léo nợ kim thêu chỉ rối!
Sẽ có một ngày
Cầu thang nợ lối
Vít choé rượu cần
Nếp thơm nợ cối
Em căng ngực áo
Nợ sàn xiêu…
Ném quả còn con mắt nợ lời yêu


Thơ Nguyễn Lâm Cẩn/ Dung Thị Vân đọc chọn
9. HOÀNG CÁT

TÂM SỰ


Đi ra thì nói thì cười
Áo quần sạch sẽ cho người khỏi khinh,
Về nhà, mình chuyện với mình,
Lưng trần quần cộc, quẩn quanh trong nhà
Trời ơi, chân giả tháo ra
Cò cò, lết lết như là trẻ con,
Trót duyên thơ phú, văn chương,
Đêm ngày bò xổm trên gường với văn
Khi đọc, khi viết, khi ngâm,
Nghe trong gan ruột âm thầm riêng ta.

Mùa hè 1990

TRÁI TIM TÔI LÀ MỘT NẤM MỒ


Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn cất Mẹ tôi bị bom tàn sát
Tôi chôn cất em trai tôi, không thấy xác
Trên chiến trường phía Nam

Trái tim tôi là một nấm mồ,
Tôi chôn Tiến- người Tĩnh Gia, Thanh Hóa
Đi công tác, rồi không về nữa,
Suốt tháng tôi tìm , nhặt được dép cao su

Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn cất, ấp iu người em tình nghĩa
(Linh ở Yên Thành, Nghê Tĩnh)
Tôi cụt chân, Linh cáng cứu tôi,
Địch xả liên thanh, Linh nát người,
Máy bay đổ quân chặt linh thành hai mảnh !...

Tôi đã chôn biết bao bè bạn
Giữa tim tôi, giữa tuổi trẻ đời tôi
(Khai, Bí, Xin, Dành, Quyện , An...)
Không nhớ hết từng người
Vì cuộc sống vẫn còn phải sống !...

Tôi giữ mãi những nấm mồ được ấm
Giữa ngực tôi...

UỐNG RƯỢU MỘT CHẮC

Thân tặng Nguyễn Trọng Tạo

Một mình một chén nhấp môi
Nghe từng khúc ruột buồn trôi nổi buồn
Chừng như gió đã từng cơn
Lạnh hoang thổi khắp tâm hồn hoang vu
Chừng như trời đã tàn thu
Chừng như đã tít xa mù thân yêu
Vàng hoang là bãi cỏ chiều
Buồn thiu là ngọn gió hiu hiu buồn
Vĩnh hằng tĩnh lặng hoàng hôn
Ta ngồi một chắc nhấp buồn rỗng không...

Hà Nội, thu Đinh Hợi 2007

Thơ Hoàng Cát/ Ngô Minh đọc chọn

10. KIM CHUÔNG

VỂ MỘT LOÀI HOA

Đấy là loài hoa đã có tên riêng
hoa như nở cho ai chưa một lần gặp biết
em mang mười tám mùa thu trẻ nhất
mười tám mặt trời xanh về đấy để hẹn chờ
mười tám cánh lá non làm thơ mộng ngôi nhà
tôi đã đến
lâu đài em
chiều gió
tôi chẳng biết còn tôi giây phút đó
phút thương nhau mặt đất hóa bầu trời
chẳng còn biết được gì để biết
trên đời này say đắm thế, là tôi !
nhưng em đã qua sông chiều thu lạnh
tôi ngẩn ngơ tìm lại lối em chờ
em bỏ lại vầng trăng mười tám
gốc cây buồn gọi gió vu vơ
chỉ còn mỗi loài hoa tôi gặp biết
mấy thu đi hoa vẫn đợi vào mùa
hoa vẫn đợi còn em thì cách biệt
tôi chạnh lòng gọi mãi cánh hoa xưa.

VỚI MÌNH

Không giọt nước biển nào làm nên hạt phù sa
không phù sa nào làm nên đồng muối trắng
chẳng tự mình nhầm lẫn
là hoa hồng cứ nở cánh hồng tươi (1)
nào có ai khập khiễng thế ở đời
gà cứ gáy trước nghìn bình minh đỏ
biển cứ tan trong lòng mình sôi dữ
là mặt hồ con sóng cứ lặng im
con ve lột xác mình sau mùa hè nắng cháy
em là em nhưng đã khác hôm qua
em hòa giữa cuộc đời mênh mông lớn
cái riêng em dù mãi mãi đã là
sẽ điên dại và có khi thất bại
khi em từ bỏ em, ảo tưởng với chính mình
hạt muối trắng thơm, hạt phù sa màu mỡ
là con đường đi, đường hãy cứ hành trình
cây đứng hát giữa trời bao la gió
là cây thì cây hát vạn chồi xanh 

(1)      Nghĩ từ học thuyết “Tự nhận thức” của Xôcrát
 nhà triết học cổ Hy Lạp

TÔI VÀ EM

Tơ non đến thế là cùng
Bên em núi đá xem chừng cũng non

Bỗng dưng em ạ, tôi buồn
Ngày mai còn đấy nhưng còn em đâu
Ngày mai bóng nước chân cầu
Hạt mưa rơi lạnh khác màu nước trôi

Em như ráng đỏ chân trời
Tôi con sóng khát tan nơi gọi tìm
Tay em phủi hạt bụi chìm
Tôi rơi xuống đất cháy lên lốc mờ
Em như tăm cá lững lờ
Tôi quăng lưới vớt dọc bờ sông trôi

Lưới mòn vớt cạn buồn vui
Vớt lên thả xuống riêng tôi đắm chìm.

Thơ Kim Chuông/ Dung Thị Vân đọc chọn

/CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét