Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Thơ HÀ THỊ TRỰC

Thơ
HÀ THỊ TRỰC


XIN ĐỪNG GIẬN NHAU


Có một ngày chúng mình không hôn nhau
Chiếc đồng hồ cũng như ngừng chuyển động
Nhìn khu phố như nhìn vào khoảng trống
Mưa trắng trời mênh mông mênh mông

Đừng giận nhau như thế được không
Cho khu phố còn được là khu phố
Cho nụ hôn không còn gì cách trở
Cho ánh mắt em rực rỡ mặt trời hồng

Đừng giận nhau như thế được không
Đã thương yêu lòng đừng tắt lửa
Cả những khi ấm êm no đủ
Và cả khi nghèo khó, khốn cùng!

Đừng giận nhau như thế được không
Những lầm lỗi hãy rộng lòng tha thứ
Những vui buồn hãy cùng nhau chia sẻ
Sẽ vơi đi gánh nặng vượt đường dài

Đừng giận nhau như thế được không
Ở đời này ai chưa từng khờ dại
Nào nhắm mắt quên đi. Đừng nhắc lại
Ở bên ngoài phố xá, trắng mưa rơi...

Ekaterinburg 30/08/2011




CHUYỆN CHÚNG MÌNH


Đón dâu chỉ có mình anh
Xe đạp cọc cạch mà thành xe hoa
Anh đèo em đường thì xa
Rơm rạ sỏi đá ổ gà ngại chi
Yêu anh em chẳng quản gì
Theo anh em một mình đi lấy chồng
Họ nhà gái bên này sông
Nhà trai bên ấy đang trông đợi mình
Chuyến đò nên nghĩa nên tình
Chở mình năm ấy để mình thành đôi
Con sông bên lở bên bồi
Khi trong khi đục vẫn đời của sông
Đừng vì nghèo khó nản lòng
Đã chung dòng chảy thề cùng chung lo
Chịu thương, chịu khó trời cho
Nắng mưa chẳng quản cơm no, áo lành
Mỉm cười em ngưỡng vọng anh
Đón dâu như thể chúng mình, mấy ai!

Ekaterinburg 01/06/2011

Thơ Hà Thị Trực
/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét