Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Thơ LÊ DUY PHƯƠNG


Thơ
LÊ DUY PHƯƠNG


CHÙA SƯ NỮ

Nắng nghiêng chiều
chùa như trôi trong mây
đất linh thiêng ấm lòng người nhân hậu
hương đã cháy mọi điều không thể giấu
xin bình yên cho muôn lá hoa này

Sư đã già biết có ai thay
lá vàng rụng đầy vườn hương hoa dại
cây dừa mốc nắng cháy tàu sém trái
đứng âm thầm bên hồ nước tự xanh
rồi tự khô cả bầu nước ngọt lành
và tự rụng chẳng cần ai để ý
chỉ có tiếng mõ chùa chăm chỉ
đứng kề bên mà nghe cứ xa vời

Chiến tranh đi qua đã lâu rồi
hồn liệt sỹ vẫn nhòa trong nước mắt
những tấm ảnh chao ôi từng khuôn mặt
trẻ dường bao và đau xót dường bao

Cảm ơn chùa đã vì nghĩa đồng bào
nên cái chết chẳng bao giờ chết được
nên cái sống thấy mình cần sống tốt
từ nơi này hương bay thơm xa


HẠT THÓC

Trong bát cơm hạt thóc là hạt sạn
Trong thúng thóc là hạt vàng mười
Đừng tưởng quý rồi ở đâu cũng được
Dẫu cho là hạt thóc em ơi

YỂNG

Con yểng hát hay nói thì rất dở
Lạ chưa nó lại thích nói nhiều hơn
Hình như nó thích làm người thì phải
Biết người sống với nhau thế nào chắc nó chẳng thích đâu

LẶNG

Những ngôi mộ ở nghĩa trang giống nhau là im lặng
Những người đến đây cũng im lặng thế thôi
Sống và chết nói với nhau bằng im lặng
Khói những cây hương cũng im lặng lên trời

NHỚ

Lá vàng ơi thôi đừng rụng nữa
Mà mùa đông đến lạnh em tôi
Xa Tổ quốc ai mà không nhớ
Rụng làm chi nhiều thế lá vàng ơi
Canberra 1997

ĐŨA

Chúng tôi thường ăn ở quán Việt Kiều
Có rau muống xanh và cơm trắng
Những thìa dĩa đặt trên bàn im lặng
Đôi đũa nhỏ gặp người nhà thật vui
Frankfurt 1995

CỎ

Lá cỏ mọc chẳng đến trời
Nhưng lá cỏ lại cho tôi dịu dàng
Cho tôi xanh đến ngút ngàn
Chắc trời cao cũng mơ làm cỏ xanh

HƯƠNG

Lá sả em đi hái tận đâu
Nấu anh xông thơm tóc mát đầu
Hương cây hương cỏ rồi bay hết
Chỉ có hương tình thơm mãi lâu

Thơ Lê Duy Phương/ Tác giả đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét