Thơ NGUYỄN TƯỜNG VĂN
MƯA TRÊN PONCHO
Tôi cuối xuống nhận diện từng giọt mưa tí tách
Uống những ngụm không khí lạnh buốt từ ngoài
Và em đã vắng bóng
Cũng như những vì sao đêm nay đã vắng bóng
Nhường cho bầu trời đen thẫm trở lại với không gian
Đêm nay mưa
Mưa trên poncho
Mưa trên cơ thể anh
Giọt mưa chảy về nguồn hồ lệ
Mang tuổi trẻ chúng ta vào đêm dài thế kỷ
Đêm nay mưa
Mưa trên poncho
Như nước mắt rơi từ nguồn yêu đương rỏ vội vàng chùng lên ngôi mộ tình thứ nhất.
TRỞ VỀ VỚI THANH TÂN
Đà Lạt sương mai tan vội
Rừng thông khoác mưa
Sáng nay hứng nắng lên cơ thể
Núi đồi mơn mởn xanh
Và em che chắn sự tất bật sau lớp xiêm y buổi sớm
Anh trở về thăm trường đại học năm xưa
Nơi ấy,
Bạn bè nhắc nhớ thuở anh ra đi để lại nhiều ân oán giang hồ
Anh trở lại thành phố này làm thơ trả nợ
Nợ những bạn bè sinh viên cùng bá vai hát về một mai khi
hòa bình trước lúc nhận phần ăn nơi quán cơm xã hội
Nợ quán cóc chị Sáu đô-mi-nô một đờ-mi đen ngày chủ nhật trời mưa
Nợ em nụ hôn và cành dã quỳ bên lề đường về Dinh Một
Nợ những chiều ngắm hồ Xuân Hương khi hoàng hôn xuống
Nợ bao lần chơi trò ú tim đuổi nhau trên đồi Cù
Anh quay về dĩ vãng
Như trở về em với sự thanh tân của thời xa ngút
Đà Lạt ơi! Đà Lạt ơi!
VỚI SÔNG MƯỜNG
Biết bạn chờ ta nơi dòng nước
Bốn mươi năm chưa trở lại sông Mường
Phương xa bạn gọi chân chùn bước
Vẳng nghe như sóng dội Tiền Đường
Ai về phương ấy vin khúc hát
Lều cũ rêu phong có đợi chờ
Một thưở vắt ngang tầm đại bác
Đì đoàng…đạn nổ vẫn đọc thơ
Thơ bạn mang về từ trận mạc
Súng gươm kề cận chẳng gieo vần
Máy bộ đàm đưa tin liên lạc
Câu thơ sang sảng giữa phù vân
Bạn nâng cây sáo thay cây súng
Phút chốc qua nhà buổi hành quân
Mấy khi đoàn tụ kề ly cụn
Men nồng dư vị đến trăm năm.
THĂM BẠN
Nói dối vợ, tao đi công tác
Mười mấy năm rồi có đổi thay
Lúc chấp hành lệnh rời phường phố
Mày đi vội vã có ai hay
Báo dối cơ quan vợ ốm nhà
Hun hút hai ngày tìm thăm bạn
Núi đồi tiếp biển tận trời xa
Dáng người thấp đậm trong trí nhớ
Bạn bè cứ tiếc thằng ngay thẳng
Suốt đời lận đận chẳng gặp may
Dăm đứa quây quần bên rượu đắng
Cạn chén cùng nhau tiễn biệt mày
Lần ấy tao say tình bè bạn
Thương mày buộc miệng chửi đôi câu
Hôm sau bị gọi lên kiểm điểm
Chợt nhớ chuyện xưa oán Thị Mầu
Nghe nói dạo này ngoài buổi dạy
Hì hục bên hồ chăm sóc tôm
Da trộn nước đầm người đen cháy
Lòng vẫn trong veo nụ cười hiền
Mày có đôi bận về ngang phố
Tao đi công tác lại vắng nhà
Tạo hóa trớ trêu trò đuổi bắt
Nhớ mày quên cả chuyện đường xa
Thơ Nguyễn Tường Văn/ Tác giả gửi bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét