Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Thơ Phùng Thanh Bình

PHÙNG THANH BÌNH
02803.647946
YM: phungthanhbinh1942
Website (Blog): phungthanhbinh.wordpress.com


.
LỚP CHÚNG TÔI

Vẫn nhớ hôm nao buổi học đầu
Níu bàn tay mẹ lẩn theo sau
Dáng thấy lớn quá, mênh mông quá!
Trái tim non bé những lo âu!

Rồi những niềm vui cứ lớn nhanh
Qua mùa phượng đỏ đến thu xanh
Từ trang vở mới nguyên mầu trắng
Thành chữ thành người những bức tranh!

Lớp chũng tôi mỗi người một vẻ
Vẻ đẹp nào in dấu thầy xưa
Lòng tự hào và niềm tin trong mắt trẻ
Nâng bước gần vẫy gọi bước đi xa!

Huỳnh Thị Kim Nhung thầy còn nhớ
Áo bà ba đen với đức khiêm nhường
Ngày ra trường ngày tiền tuyến gọi
Trong ba lô có một mái trường!

Và anh Điềm anh Duật yêu người *
Tôt nghiệp rồi… các anh thành thi sĩ
Vang trong thơ ầm ầm bom Mỹ
“bom giật bom rung” lẫn tiếng ru hời!
Tiếp bước thầy chúng con đi khắp ngả

Dép lốp vui rồi áo quần còn mụn vá
Bữa cơm thường:
Rau muống tương cà độn sắn thêm khoai
Phòng nhỏ ngọn đèn thức với sao mai!

Lớp chúng tôi đâu còn đủ cả
Ngày hộ này ai đó có hoa tươi?
Chuyện đời thường buồn vui nhiều quá
E thầy thêm tóc bạc thương đời!

Cuộc sống hôm nay lắm nắng nhiều mưa
Xin gửi về trái tim nguyên sắc đỏ
Lớp chúng tôi – lớp ngũ tuần thế đó
Khát vọng bảo tồn những giá trị ngàn xưa!

* bạn cùng khóa cùng lớp: DHSP Hà Nội 1961-1964
MÙA TÍM HOA CÀ

Bến sông xa đàn bướm
Một mùa tím hoa cà
Có một con bướm lượn
Lạc vào đồng làng ta!

Con bướm mang tất dày
Chợt đậu rồi lại bay
Đồng cà hoa nở tím
Rập rờn đôi cánh say

Rồi hoa qua mùa tím
Bươm qua mùa rong chơi
Có chuyện chi đất trời
Đêm và ngày cũng chin!

Ai hay một ngày đông
Sớm nảy trồi lộc biếc
Thấy sắc trời tím hệt
Bướm nghĩ mùa… sang sông!

Bến sông xa đàn bướm
Mỗi mùa tím hoa cà
Có một con bướm lượn
Trên đồng làng tìm hoa!


HÀNH TRÌNH
(kính gửi bà Hồ Xuân Hương)

Của em

Của em nào phải vẽ và tô
Rất thực tự nhiên chẳng độn hồ!
Không khảo mà sưng còn nứt nẻ
Chín ba đống dấm bốn mùa khô!

Cái “tỉnh tình tinh”

Thực rồi nào phải chuyện xưa mơ
Cái “tỉnh tình tinh” rắn nát nhờ!
Đang nóng dần lên hai nửa tết
Mình em mở tiệc suốt canh giờ!

Mưa

Đất trời nổi sóng cuộn dồn xô
Đầy lấp cơn mưa ngập lút bờ!
Khoan nhặt phập phồng hoa nước trắng
Tan tan nở nở tận cùng cơ!


CHIM BÁO BÃO

Sắp có mưa bão lớn
Tìm nơi cao – thật cao
Không phải là chạy trốn
Đại Bàng đang khát khao…!

Trận cuồng phong ập tới
Cây lá đùa tả tơi
Mạ non vò nhàu nát
Cửa nhà còn nổi trôi…!
Vào trận cuồng phong ấy
Dang rộng cánh chim bằng
Như cánh diều no gió
Mà không cần dây chăng!

Mưa gầm gào – gió hú
Sấm sét nổ rền vang
Tự hung thần giận dữ
Trên tầm cao: Đại Bàng…!

“Đụng” với chim báo bão
Tử thần cũng cuốn nhanh
Mưa gió theo nhau tạnh
Lại hiện cùng trời xanh


ĐẦU XUÂN GỬI NGUYỄN KHOA ĐIỀM

Nhuần thấm thơ ông: thiện – mỹ - chân
Bạn bè cảm mến lại ưa gần
Trở về nguồn cội giàu hương sắc
Đất nước con người thắm nghĩa nhân!

Tỏa lan đi khắp núi cùng sông
Thẩm thấu tự nhiên bởi chữ: “đồng”
“Một chặng đường” xua còn để dấu
Cốt hồn dân tộc hóa menh mông!

Rong ruổi là duyên vốn ngựa hồng
Thời trai vay trả “nợ tang bồng”
Mỗi người một ngả cùng đi tới
Vận hội một đời sao vẫn trông!?

Thơ cũng như người cũng hóa thân
Qua thời công bộc của nhân dân
Đời thường về nghỉ còn trăn trở
Ngon bút tâm tư lựa ý vần!
.
Thơ Phùng Thanh Bình/ Tác giả gửi bài
bnn vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét