Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

Thơ PHAN VĂN QUANG

Thơ
PHAN VĂN QUANG

Ở Đông Hà, Quảng Trị gió bỏng cháy, có một chàng trai nghèo hành nghề cháo bột ( bánh canh cá lóc). Cháo bột của vợ chồng anh rất ngon. Nhiều văn nghệ sĩ nổi tiếng như Huy Cận, Trần Hoàn, Hữu Thỉnh, Lâm Thị Mỹ Dạ, Hoàng Phủ Ngọc Tường... đã từng thưởng thức nhiều lần. Nhưng anh có  một thứ còn ngon hơn cháo bột, đó là thơ... ( Ngô Minh giới thiệu)
.

Ký ức con heo đất

Nhận nhát dao sống lưng
         trước khi vào lò quay
Con heo đất hồi sinh
         qua tay người thợ gốm

Tuổi thơ tôi nuôi tháng nuôi ngày
Nuôi ước mơ xanh trong những giấc mơ
Mai này vai mẹ đỡ oằn ...

Mấy con dế lửa dế than
Vài con đủ chân và tóc
Tù binh bắt trên cánh đồng làng
Nhốt chung trong hộp dứa
Đứa trẻ nhà quê lên tỉnh bán
Cùng mẹ hiền nặng gánh rau non

Mười con mất nửa còn năm
Bến chợ nhiều thằng trạc tuổi
Biết khôn ranh mua bán thiếu thừa
Buổi trưa hè tôi về úp mặt
Con heo đất ăn vội cầm hơi

Mấy mùa qua lạy tạ đất trời
Mưa với nắng cơm rau ấm dạ
Lúa trong bồ còn non một tạ
Con heo nuôi không dọc không ngang

Tuổi thơ tôi đong đếm thời gian
Mười ngón tay biết cân đời nặng nhẹ
Lúc lắc đồng tiền lẻng kẻng giữa đêm khuya

Tôi thả con heo đất
          ở phút giao thừa
Giữa cũ và mới
Giữa ngày và đêm
Từ cao xuống thấp
Xông đất nền nhà
          bằng những đồng tiền sấp ngửa...nằm yên

Ta ôm nữa đời luân lạc

Mấy thuở đường trăng ngàn dặm ruổi
Cùng ta từ độ đợi trăng tàn
Thấp thoáng ngoài khơi thuyền ngược sóng
Trong này ta cất giọng cười khan.
.
Đêm nay thao thức ta chờ sáng
Nhìn trăng theo gió đuổi nguồn thơ
Có mở được lòng xưa khuất lấp
Trăng yên mây kín tự bao giờ.
.
Nhớ thuở xa người - xa rất mực
Chớm xuân tin trổ ngọn bên đời
Áo sương trăng loãng ngời như lụa
Thấy lòng phai giữa bóng trăng phơi.
.
Đôi lần ghé thăm người em gái
Thiếu nữ thương ta - ta rất thương
Hạnh phúc nào xanh lòng luân lạc
Khi trăng về ngủ muộn cuối đường.


Tĩnh vật sống

Trải chiếu giữa sàn
Mưa chém vào phên nứa
Chai rượu đứng nghiêm chào những người bạn cũ
Đĩa mồi mấy con mực nằm nghiêng
Xưa như trái đất vẫn còn thằng áo rách
Manh chiếu lủng tròn thành chiếc mâm
Lúc nhúc những chiếc ly cụng vào đêm sâu
Vỡ mặt - tháng năm dài
Niềm vui vô tình nấp sau liếp cửa
Sợ chạm phải nỗi đau xưa
Ngoài hiên mưa
Chiếc dép, chiếc giày ngả ngiêng bên vệ cỏ
Ngủ say.
.
Uống rượu với chân dung Phùng Quán

Vắt cạn kiệt bã cơm
từ hạt gạo tháng mười

Chắt mạch nước đỏ bùn phèn váng vất
Khơi chút lửa
chuốc men nồng lên mắt
Trước ngày xuân ngồi lại tự vấn mình

Rượu đầu môi sẽ là phút lặng im
Thiếu vắng quá tiếng chim đầu núi
Đêm sâu thẳm níu vì sao chợt tắt
Ngã lòng đời chạm mặt những vần thơ 

Uống rượu làng với chân dung xưa
Tâm đựng phải nỗi lòng cay cực
Xin cạn chén phơi bày lòng chân thật
Hẹn một ngày
Tưới rượu xuống Hồ Tây

THƠ TRÊN SÂN GA KHÔNG CÓ VÉ KHỨ HỒI
                                   
Đo nhịp tim trên những bàn cân
Người đàn bà tha hồ lựa chọn
Số phận bọc trong tấm bìa xanh đỏ
Những trang thơ nằm nghiêng...

Những chuyến tàu chạy trên một đường ray
Câu thơ mênh mông ga xép
Ga lẻ đâu chỉ có một mình
Niềm cô đơn gặm nhắm

Tấm vé vào ga đa màu xanh đỏ
Ghi rõ đến và đi
Câu thơ xuân thì một đời lỡ chuyến
Hẩm hiu níu kéo phận người

Người trưởng ga tóc bạc đa tình
Chai sần bẻ ghi
Bao người lạc tuyến
Nhiều năm dồn toa.


CHỦ NHẬT RỖNG

Có tiếng chuông vắt ngang khung trời đục
Cuối mùa xuân váng vất ngỡ mùa thu
Bông sứ trắng chờ nắng vàng nán ngủ
Bóng sương loang mờ mịt cứ âm u

Thêm Chủ nhật không còn người gọi cửa
Giọt cà phê buồn ứa ruột một mình
Anh đen đủi nén trơ màu cánh dán
Trong suốt hoài đáy cốc rổng và phin

Thời gian lặng tiễn đưa ngày trống vắng
Ném vô tư nuôi giam hãm buồn tênh
Kinh tự hứa phết lên lồng ngực trái
Chấm xuống đời mốc dấu hỏi nằm vênh

Chủ nhật với - chuông nhà thờ gọi mãi
Anh ngân nga gõ nhịp giọt không lời
Cà phê uống quên bỏ đường ngậm đắng
Nuốt ngẹn lòng đau đáu cuộc rong chơi.

NGÀY CỎ NHỚ

Có những chuổi cườm sớm mai nay
Hạt sương trong, gương mặt người rạng rỡ
Ngày tình yêu - bồi hồi con tim thở
Anh vùi mình cỏ biếc để mà yêu

Tháng năm đau, thương tổn đã nhiều
Khi vết xước - xát chai lòng vị mặn
Và em đến cơn mưa đời anh tắm
Rủ tan nhanh lắm nỗi u phiền...

Nếm hạnh phúc chia tình anh một nửa
Ngậm vào môi chiếc bánh thánh em trao
Bờ cỏ mượt long lanh đầu vạt nắng
Của mùa màng lủng lẳng hạt sương chao

Cả đắng cay và mắt ướt ngọt ngào
Anh ưởn ngực phơi lòng ngay thẳng
Rét lạnh tàn đông - nỗi buồn xa vắng
Cắm vào đâu cỏ nhớ mùa thu

Da diết chiều khản giọng tiếng chim cu
Giêng mỏng mảnh níu ngày trôi chầm chậm
Và em đến - thắp lòng nhau lửa ấm
Mùa xuân lành ngơ ngẩn tháng giêng non.


Dự Tưởng
Rủ người ra biển sớm
Còn một bóng trăng non
Trên cành dương liễu ẩn
Nghe sóng dạo quanh lòng

Bên người hơi thở ấm
Ngậm trái hạnh phúc tan
Quên nửa đời ẩm chát
Thả bay những vội vàng

Gối đầu bờ lụa mỏng
Đọc loạn bài thơ đau
Ngấm tê rung thớ thịt
Mơ cho nhau ngày sau

Đưa chân theo ven bãi
Khởi đầu quãng ngày vui
Hồn thơm nồng vị mặn
Em trao hôn ngậm ngùi

Lòng ửng đầy trái chín
Say lúc nào không hay
Ngu ngơ thầm tận hưởng
Quả hạnh phúc mắt cay.


NƯƠNG ĐỜI NHAU CHÚT GIÓ
 
Con tim không chịu nằm yên thóp thoi trong lồng ngực
Con suối nhì nhằng qua ghềnh thác uốn cong
Con chim rừng hốt hoảng đập cánh bay lửa bùng nghi ngút khói
Tháng ba khô háp ngổn ngang những hình ảnh phá rừng...

Người ta vô tư chia nhau giữa mênh mông
Chia chác đủ triệu thân tràm đốn gục
Bếp lửa ám hun chiều ẩm mốc
Ta còn nhau - chia nhau tháng ba

Hiu hắt mẹ chục ngàn ngày bậu cửa
Mở lòng đêm từng tiếng vọng xa mờ
Nước mắt chảy một đời chưa kịp rửa
Con lớn dần ôm vú mẹ và mơ...

Ta theo em ủ mẹ vào thơ
Trang trải tận cánh rừng chưa khép tán
Tháng ba mẹ - ngút ngàn xa trống vắng
Tháng ba em - diệu vợi mãi khôn cùng

Tháng ba những cánh rừng xanh ngộp thở
Những cánh chim trời chếnh choáng bay
Anh nương đời em chút gió
Ta nương rừng phòng hộ mà say.
.

Thơ Phan Văn Quang/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét