ĐƯỜNG THI GỞI NÚI BÀ ĐEN
Mình không thể hiểu núi Bà Đâu
Nếu chẳng vượt lên đến đỉnh cao
Lối đá bom vùi hoa vẫn nở
Sườn rêu pháo chụp én còn chao!
Động sâu gan góc vươn công sự
Hàng thẳm bền tâm dựng chiến hào
Một thuở máu xương rèn chí cả
HƠN 10 NĂM ĐỜI VẪN NHỚ
MỘT NGƯỜI
(Tưởng nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn)
Hơn
mười năm mười năm rồi ư?
Từ cái ngày cá tháng Tư khắc nghiệt
Cõi vô thường một cánh vạc xa mờ
Bao hạ trắng khói mây trôi biền biệt
Đã khép rừng xưa vẫn thản thốt
nguyệt ca
Ơi! Người hát rong bao thế hệ thiết
tha
Vẫn ru từng ngón xuân hồng êm ái
Vẫn gọi tên bốn mùa cho rừng
xanh,xanh mãi
Và góp nắng thủy tinh cho biển nhớ
trào sôi..
Mười năm! Mênh mông khói trời
Mấy độ hoa vàng và thu phai bao
chiếc lá
Trên từng cánh môi hồng đào khúc tự
tình hôm nao vẫn xôn xao
như từng cơn mưa hạ.
Tôi vẫn say dù trước ngõ tàn phai
Nhớ anh
Một ngày như mọi ngày
Tôi chọn một niềm vui ngây ngất
Để gió cuốn đi tiếng thở dài hiu hắt
Mênh mang điệu Phúc âm buồn..
Xin dâng người những đóa quỳnh hương
Để nhớ cuộc đời và tự nhắc nhở
mình:-Tôi ơi đừng tuyệt vọng!
Này em..
Sao em cứ ướt mi đau một cõi đi về ?
Hãy hát lên đi lời của dòng sông chảy
về biển sóng
Để thương một người,hiểu một người
biết sống thật đam mê
Để hiểu vì sao làm người trên cõi tạm
Ta cần có một tấm lòng…
BÊN EM BÉ HỌC TRÒ CHIỀU NỘI TRÚ
Ơi!
Cô bé học trò Khmer dể thương
Sao cứ chớp đôi làn mi cong vút ?
Như nàng Ápsara trong điệu múa mê
hồn
Bên tháp cổ rêu phong nhạc ngũ âm rạo rực
Ơi! cô bé học trò Khmer hồn nhiên
Chiều nội trú bước bên hiên thơ thẩn
Chắc em nhớ chiều quê hương Tân Biên
Rừng biên giới,mái tranh lam khói ấm?
Ở nơi nầy phồ thị đông vui lắm
Những tầng cao cứ cuốn hút tầm nhìn
Em sống giữa một vòng tay dang rộng
Êm ái tình thầy,tình bạn mông mênh
Quanh em là các bạn,Chăm,Stiêng...
Trưa sớm như một đàn chim về tổ
Thầy dìu dắt từng bước đi bé nhỏ
Vào ước mơ bằng cả trái tim mình
Thầy hiểu trên đồng cháy bỏng nắng vàng
Có từng giọt mồ hôi mẹ cha em
đang tưới
Đổi cho em từng bữa cơm ngon
Từng tấm áo lành,từng trang vỡ mới
Gắng
lên nhé cuộc đời đang trông đợi
Những đóa hoa hồng phơi phới tương
lai
Gắng lên nhé những cánh chim không
mõi
Đất nước đang cần những khối óc,bàn
tay
Này cô bé học trò Khmer bé bỏng!
Đừng hỏi vì sao thầy dành tất cả cho em
Một mặt trời lunh linh đầy sức sống
Thắp những vần thơ hạnh phúc cháy
lên!
Thơ Phan Kỷ Sửu/ Bài gửi qua eMail
Nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét