Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Thơ Dung Thị Vân

Thơ DUNG THỊ VÂN
.
ANH CÓ NÓI
 
Anh có biết
Em một mình
Bên ly cà phê đắng
Cứa vào hồn
Là những tiếng thở than
Đó là những tâm tư anh trải lòng đau đớn
Rát tim em trong cay đắng cùng anh
Em không đi
Cùng anh nỗi niềm năm tháng
Nhưng có một khoảng trời
Lệ ứa hiểu vì sao
CẢM ƠN ANH

Nếu không khóc
Em không phải là con gái
Nước mắt buồn
Rồi có nghĩa gì không?
Trong nỗi đau
Hằn quãng đời trống trải
Anh có tình cờ
Nhặt đau xót vào tim
Có chịu đựng nào
Hơn thế nữa không anh?
Dù biết thế
Em không sao tưởng tượng
Ly cà phê đen
Em một mình bên máy
Quán xá nào
Khi mình bước lẻ loi
Cảm ơn anh
Bức tranh dầu xa vắng
Như nỗi buồn em
U ám bức tranh người

SỢI TÓC
.
Giật mình đếm sợi tóc rơi
Sợi dài sợi ngắn sợi vời vợi xa
Sợi nào ngấn lệ trong ta
Sợi nào rụng ánh nắng tà trên vai
Sợi nào đau mắt môi ai
Sợi nào rát một hình hài năm xưa
Sợi nào lỗi hẹn chiều mưa
Sợi nào xô lệch tuổi vừa biết yêu
Sợi nào đã phủ màu rêu
Sợi nào nhuộm đỏ ráng chiều tóc mây
Sợi nào lẻ một vòng tay
Sợi nào se sắt ướt đầy vai anh
.
PHƯỢNG TÍM CŨNG TƯƠNG TƯ
 .
Em đi rồi
Thung lũng vàng chưa kịp đến
Cỏ hoang vu
Ngơ ngác một đồi hoa
Đà lạt mênh mông
Em về thương đồi núi
Hồ Xuân Hương không giọt nước bởi vì sao?
Em về đâu
Đồi cù giờ xa lạ
Nhớ người xưa ẩn hiện năm nào
Thung lũng tình yêu mình chưa lần hò hẹn
Thác Cam Ly ta chưa đến bao giờ
Đồi thông hai mộ câu chuyện tình đầy nước mắt
Giờ còn đâu khi người đã mang đi
Kỷ niệm đâu đây
Trầm luân nỗi nhớ
Em đi rồi
Phượng tím cũng tương tư
.
MƯA ĐẾN SỚM
.   
Ngày em về
Mưa rắc hạt phân vân
Trời tháng ba
Lẽ nào mưa đến sớm
Thế rồi Đà Lạt vẫn mưa
Trận mưa đầu mùa như trút nước
Để nhánh thông gầy
Gãy rụng hết nhành khô
Trại sáng tác bâng khuâng
Anh có hờn mưa đến sớm
Bởi em đi
Trong khoảng lặng vô cùng
.
ĐÔI MẮT BUỒN
.
Đôi mắt buồn đổ xuống vai anh
Tìm nhau nhàu nát những mong manh
Vai ơi! còn góc nào cô quạnh
Vá lại đời em chuyện chẳng lành

Vô tình em đến trong màu gió
Đường chiều hụt hẫng những đường tơ
Lạ thay - sao mắt em buồn thế
Ra về hoen lệ ứa nhòe thơ

Chấm phá nỗi lòng chiều hoang lạ
Vịn nỗi lòng anh chút xót xa
Mực rơi là máu tình nhuộm thắm
Cuộn ánh nắng tàn dạ thiết tha

Tạ từ tim loạn rối bòng bong
Tay lỡ buông rơi sợi chỉ hồng
Tâm tư còn lại miền sâu thẳm
Và tuổi muộn màng trong bão giông

ĐỪNG ĐỂ EM PHẢI NHẮC

Trùng dương dòng nước biếc
Hải lý nào cách chia
Đừng để em phải nhắc
Khi ta bên nhau

Đời sẽ không thật thà
Khi xa nhau
Đừng để em phải nhắc
Hãy ôm em đi anh
Mặc đất trời nghiêng ngả
Mặc nhánh đời phong ba
Vòng tay
Bên nhau là vô tận

Đêm nay ta có nhau
Ngày mai tình kiêu bạc
Thương đau
Đừng để em phải nhắc

Hãy ôm em đi anh...

LY RƯỢU ĐỢI CHỜ

Đêm nay
Ta muốn cùng anh nâng ly rượu đắng
Để nghe men tình mình
Ngọt đắng xôn xao

Đêm nay
Ta muốn thức suốt canh thâu
Để được cùng anh
Nâng ly rượu cạn

Ta muốn được cùng anh
Say hết đêm nay
Để xem trời đất có cuồng quay

Và
Để xem vũ trụ này sụp đổ
Khi
Chén rượu tình
Ta uống cạn
Cùng nhau

Khi
Chén rượu tình
Ta uống cạn
Rồi chia ly!

Nhưng
Đêm cứ tàn..
Trong
Ly rượu đợi chờ..


EM CŨNG TÌNH CỜ
.
Em cũng tình cờ như tôi
Dang tay ôm thoáng bồi hồi cùng đau
Người thì cách vạn biển sâu
Tình cờ ta vẫn hai đầu biếc trông

Em cũng tình cờ phải không?
Hai ta kết lá diêu bông cùng chờ
Thương người chốn ấy bơ vơ
Lặng nghe sợi nhớ bên bờ hoang vu

Em cũng tình cờ thế ư
Hai ta ôm mối tương tư cùng đầy
Trời tây mưa rớt phương này
Hai ta cùng kết chuỗi ngày gấm hoa

Em cũng tình cờ thiết  tha
Hai ta cùng gói xót xa một thời
Người như con nước nửa vời
Dòng trôi cuộn chảy bao lời thương yêu

CÕI TÌNH TRẢ VAY
.
Vay tình tạm cõi trần này
Vay vòng tay lạnh mới hay đêm dài
Tựa đầu mượn tạm bờ vai
Vay người nỗi nhớ chia hai bến tìn
Dòng sông lỡ chuyến đò mình
Thuyền ai mang nặng chuyện tình thương vay
Cõi tình vay trả xưa nay
Vay mưa trả nắng vay ngày trả đêm
Chiều hoang vay lá bên thềm
Trăng đêm vằng vặc trả niềm từ bi
Không vay người nỗi biệt ly
Chắt chiu nỗi nhớ xuân thì trả ai?

Thơ Dung Thị Vân/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét