Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2012

Thơ NGUYỄN TRUNG TRỰC


Thơ NGUYỄN TRUNG TRỰC

Mẹ tôi

Mẹ rằng: cùng tuổi bao người
Mà sao số mẹ cả đời long đong
Hăm tám hạn nặng - góa chồng
Con thơ bom đạn, bão giông bời bời
Đêm thầm cầu Phật, khấn trời
Ngày manh áo cộc lưng phơi giữa đồng
Vai gầy gánh việc đàn ông
Con thuyền gẫy lái vượt dòng lũ trôi
Thế rồi mẹ ngoài tám mươi
Áo may còn mới, cho người ăn xin
Mở Kiều kể đoạn Giác Duyên
Cứu sinh ra giữa sông Tiền đón đăng
Khi vui đen nhánh hàm răng
Lúc buồn nín lặng trong lòng thấy đâu
Dạy con, dậy mãi cái câu
Lấy ân đổi oán, phúc mau đến nhà
Còn bao kỳ diệu sâu xa
Ẩn trong đời mẹ - mẹ là nước non.
Mừng mẹ tròn 80 - 2002

.
Ngón chân bà


Bà ơi! Sao ngón chân bà

Ngón khòng, ngón chõe, ngón da xù xì


À ơi! Cháu ngủ ngoan đi
Mai sau khôn lớn cháu thì hiểu ra
Bao nhiêu năm tháng đời bà
Làm sao đếm được bước xa bước gần

Gánh đời dồn nặng đôi chân

Đường đời trăm lối gập ghềnh sống trâu

Chiều đông buốt ngập bùn sâu

Trưa hè cát bỏng chợ cầu chợ quê

Sớm đi, khuya mải mới về

Mười móng bật chín vấp khi chạy gằn

Mảnh sành cứa lẹm gót chân

Mười ngón vẫn bấm chặt phần đường trơn

Bao phen gió dập mưa dồn

Nhờ mười ngón chõe gánh nghiêng lại bằng

Đường đời vốn lắm gập ghềnh

Mong cháu chân cứng đá mềm mai sau
Bà ơi! Cháu chửa ngủ đâu
Bà đưa ngón chõe lấy dầu cháu xoa
Từ mai cháu bớt ăn quà
Cháu sẽ mua tất biếu bà xỏ chân.

Độc canh

Quê mình xưa đất độc canh
Mẹ trồng cây cải, chưa xanh đã ngồng
Tháng năm lổm ngổm cua đồng
Thiếu quả cà pháo, canh không được giòn
Rô xù - thèm mớ cải non
Đợi phiên đội thóc gót mòn chợ xa
Độc thân một kiếp thì qua
Độc canh khốn khổ bám ba bẩy đời.
Xuân này xin Bụt một lời
Ước người xưa hiện lên chơi đồng làng
Xin dâng: dưa đỏ, ngô vàng
Rô đồng canh cải, cua càng bun riêu.
Thương con cò lạc cuối chiều
Xen canh, dồn thửa tìm đâu lối về.
.
Vũ xá, 2006

.
Thơ Nguyễn Trung Trực/ Hoàng Xuân Họa chọn đọc nnb vi tính giới thiệu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét