Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Thơ Hoa Nguyên

Thơ HOA NGUYÊN
ÁN CUỘI!

Sáng ra kêu án cuội treo
Dối gian vô hạn, hứa lèo vô biên
Còn nhiều thứ khác tình tiền
Mới xù món nọ tiếp liền vụ kia

Vậy mà dày mặt chưa kìa!
Ngàn năm ngó xuống, miệng bia chẳng mòn
Phạt treo án cuội lỏỉ khôn
Róc đời ranh mãnh, đồng môn chúng đồ

Cũng may ít buổi trăng to
Chứ không cuội đã thập thò suốt năm
Tháng, tha cho cuội một rằm
Nhắc chừng nhân thế còn nhầm nữa đây!

Lạy trời bắt cuội đổi thay…
Cứ chò hõ dối, thẳng ngay sao còn?
Cuội không tử tế, ăn đòn!
Nếm mùi mới biết dân hòng thiện lương!  HÔM KIA TÔI CHẾT

Hôm kia tôi chết trong đời
Thân về vĩnh cửu dạo trời hư hao
Ơn người mang nặng công lao
Hồng ân đấng tạo hóa trao xác hồn

Lẻ loi tôi buộc cô đơn…
Mối dây liên kết giận hờn quay lưng
Người quen thói tật lạnh lùng
Còn tôi chẳng biết bao dung ôn hòa!

Lương tâm hổ thẹn trước tòa
Sá chi…! Để mất huy hoàng xuân sang
Mộng đời tôi dệt dở dang
Đẩy chen học chữ địa đàng thảnh thơi

Nét siêu, hoành, trực, huyền, khơi
Ai xui tôi xổ phẳng lời trái ngang!
Đường lên lấp lánh nắng vàng
Dấu chân thiện chí nồng nàn tình yêu

Luyện tôi lửa ngục đền thiêu
Sạch trong vinh phúc, dặt dìu bến mơ
Cổng thiêng nửa khép hững hờ
Xé dằn lỗi tội bước vô, ê chề

Tạ từ ảm đạm ủ ê…
Tôi về tĩnh mịch bên lề bình yên

PHẬT Ở ĐÂU?

Phí tay măn chuỗi, dạ nhở nham
Tu ba bảy kiếp chửa thoát phàm
Lốt người tánh quỷ tham hủy diệt
Phật nơi tâm thức, Phật tại tâm!

Công quỳ mọp gối, mắt đảo điên
Đầy mâm dâng lễ vật linh thiêng
Trong chưa thoát tục ngoài xét nét
Phật trong thiền phái, Phật ở thiền!

Mỏi chân tung tẩy chốn tu hành
Ngập lòng đố kỵ với chung quanh
Từ bi quên học bài hỷ xả…
Phật ngự lành, rước Phật ngự lành!

Khát cổ cầu kinh, nhả kệ bầy
Bụng thầm van vái chúng sinh đây
Đói nghèo mặc xác, phần con trước!
Đắng cay Phật LẶN, Phật đắng cay


TRÁI  TIM ƠI !

Tim ơi in dấu thuở nào
Thơ ngây thơ mộng, lối vào cũng thơ
Mắt môi da dẻ mởn mơ
Tóc em mềm mại thác tơ đổ dài

Đỏ hây điểm xuyết trang đài
Thanh tao như giọt sương mai ửng hồng
Vắng em trống trải cô phòng
Tim ơi có thấy bềnh bồng mây trôi

Dường như chỉ mới đây thôi…
Vậy mà mấy chục năm rồi đó ư?
Thời gian đốt sạm lá thu
Nụ cười cũng cháy sém ngu ngơ buồn

Tim ơi lệch nhịp cuộn cuồn
Anh qua gói ghém, kẻo tuôn mưa sầu
Trễ chày hứng bắt giọt ngâu
Vẫn chưa hồi phục nét nhàu nơi em!

XA XÔI

Sài Gòn có mưa không anh?
Sao thấy mây mù hướng đó
Én buồn hối hả bay nhanh…
Chiều trôi xám xịt qua thành

Lanh canh trên mái tôn nâu
Xối trôi sét gỉ đục ngầu
Hạt mưa xào xạc chơi vơi
Hồn đau thấm lạnh úa nhàu

Sao anh thả mây về đây
Khiến trời khóc hoài vậy đấy!
Sang đông nhớ giữ mây cùng
Cho ấm lòng kẻo đêm say

Héo gầy môi chờ gian dối
Người xưa cứ mãi xa xôi…
Thành phố mùa này lá rụng
Trong anh giờ đã phai phôi?!


Thơ Hoa Nguyên/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét