Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

Thơ Diệp Vy


Thơ DIỆP VY
.
BẤT CHỢT BIỂN
 
Một chiều về bên biển
Hanh hao màu nắng khan
Ngác ngơ tìm đây đó
Đôi mắt nào quen thân

Dẫu chưa lần gặp mặt
Qua sóng từ xa xôi
Chớm nghe lòng bối rối
Dường như tình rơi… rơi…

Bất ngờ đêm lửa trại
Nồng nàn đôi mắt ai
Cháy nửa hồn sương gió
Câu thơ len ngọt ngào

Bình minh hồng trên biển
Bước chân trần sóng đôi
Sóng cồn lên thao thiết
Nhịp tim reo bồi hồi

Mai… em về lại núi
Biển bỗng buồn… rưng rưng …
Đắm Đò
Nén tâm nhang cho cha

Như con đò nhỏ
Giữa dòng
Mù khơi chảy xiết
Xoáy vòng không thôi
Bám vào thân đá
Ngừng trôi
Bám vào ký ức
Xa rồi bóng cha
Còn đâu râm mát
Cội đa
Còn đâu mái rạ
Mưa sa ấm nồng
Cha như một
Ang cầu vồng
Xua tan giông bão
Rực hồng nắng tươi
Phơi lưng
Dưới ánh mặt trời
Gánh theo năm tháng
Không lời thở than
An sương
Uống gió
Mưa chan
Lo toan không ngủ
Đêm tàn
Mắt sâu
Con lên tỉnh học
Bao lâu
Bấy nhiêu cay cực
Trắng mầu tóc cha
Con về
Mỗi bận thăm nhà
Lẫm khoai, nong thóc của cha
Vợi dần
Thương cha lòng mãi bần thần
Làm sao bù đắp
Vạn phần cho cha …?
Nghĩ rồi …
Ngày tháng
Vụt qua
Con về
Nhang khói
Mắt nhòa
Lệ cay
Bây giờ
Con trống bàn tay
Níu vào đâu …?
Để không may
Đắm đò …
Hương Quê
 
Bao năm lạc bước xứ người
Trái tim côi cút - xa vời tình quê
Thiếu làn nắng ửng triền đê
Thiếu mùi rơm rạ chiều hè thả trâu
Thiếu bờ tre trúc ngồi câu
Thiếu cá rô lội ao sâu sân nhà
Thiếu sớm mai rộn tiếng gà
Thiếu canh rau đắng - mẹ già đợi cơm
Thiếu nộm hoa chối già hương
Thiếu cơm nếp mật - tháng riêng mẹ đồ
Thiếu chiều - rợp trắng cánh cò
Diều bay theo gió lửng lơ giữa trời
Bôn ba khắp nẻo xứ người
Vẫn không tìm được một lời ủi an
Lòng bàn tay -  rối chỉ đan
Giăng giăng màng nhện - đa đoan sóng cồn
Buốt đau - nhức nhối nửa hồn
Thôi thì… mặc kệ dại khôn trở về…
 
Lời Ru

Thưở xưa mẹ hát ru con
Mười hai bến nước đục trong bến nào
Lời ru nay lại nghẹn ngào
Con ru trẻ ngủ mà sao đau lòng
Vết xưa về lại đường vòng
Con theo gót mẹ - má hồng sớm phai
Nỗi buồn như sợi tóc mai
Tháng năm đan lại cho dài xót xa
Nhớ thương để lại quê nhà
Phong sương đã phủ mặn mà duyên mơ
Qua cầu rơi mất ngây thơ
Ngậm ngùi con trách dây tơ buộc mình
Một đời con mãi lặng thinh
Để nghe tim vỡ mảnh tình héo hon
Bây giờ ngồi hát ru con
Hay là con tự nỉ non ru mình…
 
Màu Hạ Nhớ

Rưng rưng phượng tím ven trời
Lòng nao nao chợt đắng lời chia xa
Mai này tạm biệt phố Hoa
Ngàn thông vẫy gọi nhạt nhòa sau lưng
Về xuôi - hồn gởi lại rừng
Tình thơ say đắm trên thung lũng hồng
Mặt hồ sóng gợn mênh mông
Bâng khuâng mỗi sớm bềnh bồng hơi sương
Hai hàng phượng tím bên đường
Quanh co triền dốc - mắt vương giọt sầu
Chiều nghiêng “nắng đổ về đâu”?
Gom bao nỗi nhớ thẫm mầu vào tim
Hạ rưng rưng - buốt ánh nhìn
Mai xa biền biệt… cánh chim phương trời

Phận Người

Sinh ra làm kiếp con người
Bốn mươi năm chẳng nụ cười hé môi
Cực thân từ thưở nằm nôi
Nhà nghèo vất vả - chợ đời bôn ba
Làm thuê, gánh nước, giặt là
Việc chi cũng để sống cho qua ngày
Chai sần, nứt nẻ bàn tay
Nắng mưa gột rửa  tàn phai má hồng
Đêm khuya chẳng trọn giấc nồng
Bờ mi sũng ướt - lệ tuôn thành giòng
Cả đời chỉ một ước mong
Đủ ăn - đủ mặc - có công việc đều
Vậy mà số phận chớ trêu
Trải bao nghịch cảnh liêu xiêu dáng gầy
Đói nghèo vẫn mãi bủa vây
Miếng cơm - manh áo - dạn dầy gió sương
Chưa tìm được nếp nhà riêng
Quanh năm quán trọ là thềm nghỉ ngơi
Đắng lòng - nhúm mảnh thơ rơi
Những mong san sẻ phận người với nhau
 
Tình Xuân

Mùa xuân khoe áo lụa
Nõn nà phô sắc hương
Đà Lạt như thiếu nữ
Vừa tắm gội trong sương

Nắng tràn trên cỏ biếc
Mượt mà như thảm tơ
Hôn mềm chân lữ khách
Níu tìng người vương mơ

Nghiêng nghiêng bờ vai nhỏ
Long lanh sóng gợn hồ
Tóc dài bay trong gió
Xôn xao dậy hồn thơ

Mưa xuân khoe áo lụa
Đắm say tình khách thơ.
 
Thăm Mẹ

Nắng chiều
Chấp chới triền đê
Nơi xa
Tất tả
Trở về mái xưa
Mẹ già
Tóc trắng lưa thưa
Quầng sâu
Đôi mắt
Đã mờ tinh anh
Lá vàng
Nào chẳng lìa cành
Con nhìn dáng mẹ
Không đành
Cách chia
Lặng yên
Mẹ nép bên hè
Bàn tay còm cõi
Mân mê ngón gầy
Đếm từng ký ức
Vụt bay
Nhẩm tên từng đứa
Sinh ngày tháng nao?
Chân run
Chầm chậm
Ra vào
Vắng tanh
Không tiếng ồn ào
Trẻ thơ
Khói nhang thơm
Quyện bàn thờ
Nụ cười cha
Phảng phất chờ …
Mẹ ư ?
Quặn đau …
Sợ tiếng tạ từ
Chuối già hương rụng
Đâu trừ thời gian
Một đời
Mẹ cõng gian nan
Tám mươi tư lẻ
Trăm ngàn khó khăn
Bây giờ
Mẹ rất biếng ăn
Rối lòng con
Những trở trăn
Dâng đầy …

Thơ Diệp Vy/ Vân Thị Dung chọn đọc
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét