Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM
Sau lá bồ đề
1. Trên nền đất cũ
Hình như chim cũng chưa dám về
đây cất lên tiếng hót
Dù cỏ đã bắt đầu nảy lộc
Tiếng du khách cũng thì thào rất khẽ
Sợ chạm vào một cõi xa xôi
*
Chỉ còn lại những nền nhà mô phỏng
Những dấu cột nhìn trời như những hốc mắt bị quân thù khoét
Vách đất lòi ra những chiếc cọc như bộ xương sườn gãy
*
Nơm giậm chúm lờ chưa cháy hết
Chum vại vỡ ra màu máu
Xương thịt người văng cùng bát đũa
Nỗi đau buốt mỗi chân kiềng
*
Không đếm nổi bao nhiêu vết đạn
Từng thân dừa vỡ toác
Bung ra từng miếng sọ
Khoan thấu tim!
*
Mẹ lợn bên cửa chuồng sổ ra đống ruột
Đàn con bị đạn xé bươm vẫn còn ngậm vú
Chẳng nhẽ bọn Mỹ sợ bày lợn sữa này cầm súng?
Chẳng nhẽ bày lợn sữa này là cộng sản?
*
Bao nhiêu cửa hầm chúng quăng lựu đạn
Chúng đã cười khi nghe mùi thịt da cháy khét
Chúng đã xé đứa trẻ làm tư sau khi hãm hiếp!
Và chúng hôn lá cờ nước Mỹ
Lá cờ kẻ ô như muối giờ thế giới
Tọa độ giết người định sẵn trên ngực chúng
*
Con đường dày dấu chân già trẻ người sống dẫm hình cho người
chết
Phiên bản hoảng loạn của những khuôn mặt
Chạy đâu, chạy đâu giữa máy bay, chạy đâu giữa bốn bề Mỹ và
súng
Những bàn chân chỉ kịp để lại những tiếng sét.
*
Hơn bốn mươi năm đoạn mương không chảy
Máu quánh vào bờ đất
Hóa núi linh hồn chất ngất!
Đổ bóng xuống Nữ thần Tự Do!
( Hỡi Thần Tự Do, ta hỏi
Tay phải ngươi giơ cao ngọn lửa
Có phải ngươi ban lửa cho bày quỷ khát máu từ America đến xứ
sở này để đốt sạch, phá sạch, giết sạch
Trên đầu ngươi là biểu tượng của hố bom nhiệt hạch
Trên đầu ngươi trái đất sẽ thành một hố bom
Quyển kinh thánh trong tay ngươi giấu ở phía sau
Để rửa tội cho những tên tột cùng man rợ
Để rửa tội cho tên xả súng bắn chết 170 người chỉ toàn người
già trẻ nhỏ?)
*
Đám ruộng không còn
người cấy
Lởn vởn rong rêu lập lờ như tóc
Ám nền trời những đám mây bết máu
Thỉnh thoảng bong bóng sồi lên như vẫn còn người ngột trong
bùn!
Đang vùng vẫy trong bùn gào thét!
*
Vườn dừa sót lại cây dừa
Như người Mỹ Lại vẫn chưa khuất nằm
Mìn tung lật mọi căn hầm
Bao nhiêu mảnh đạn còn găm trong mình
Như là trước lúc hành hình
Trái tim về đất, tóc xanh về trời
Cây là nơi nhập hồn người
Thịt xương kết lại kể lời muôn sau…
2. Tiếng đàn
Có người Mỹ đến đây chơi đàn
Để giúp người còn sống quên đi vụ thảm sát
Quên đi một làng bị xóa sạch
Để quên đi những hố chôn tập thể
Quên đi hơn năm trăm người chết
Người già và trẻ con
Để quên đoạn mương
Đáng lẽ tưới nước cho đồng xanh ngô lúa
Lại tưới máu vào lương tri nhân loại
Tiếng đàn du dương
Để quên đi những bộ mặt dã thú Hoa Kỳ
Quên đi những bàn tay châm lửa
Quên đi những bàn tay cầm súng
Quên đi những lưỡi lê moi gan mổ bụng
Quên đi những cuộc hãm hiếp man rợ
Để nhân loại quên đi nước Mỹ
Quên đi buổi sáng ngày 16 tháng 3 năm 1968
Mấy chục máy bay trực thăng
Đổ xuống đây bày thú
Đổ xuống đây bày quỷ
Đổ xuống đây bày ma-cà-rồng
*
Những gì đã diễn ra
Và cái gì còn lại?
Bao nhiêu năm nước Mỹ lặng im
Bao nhiêu năm nước Mỹ không dám nhìn đối mặt!
*
Xin cảm ơn người nghệ sĩ chơi đàn
Có thể ông muốn xóa hận thù bằng trái tim cao cả
Tôi là một công dân nước Việt
Xin hỏi ông
Nếu có một kẻ tàn sát dã man, đốt sạch, giết sạch một làng
nước Mỹ
Hoặc một bang nước Mỹ
Rồi một người như ông tìm đến chơi đàn
Làm vợi nỗi đau
Trái tim ông có hết nỗi đau?
Hay bị thêm một lần tàn sát?
*
Hãy nhìn vào những bức ảnh kia
Do chính người Mỹ chụp
Lính Mỹ đang giơ lửa đốt tất cả những gì có thể
Chúng xả súng vào tất cả những gì chuyển động
Lựu đạn nổ tung tất cả mọi căn hầm
Chúng ném lửa vào những lời cầu cứu!
*
Hãy nhìn xem bọn chúng làm gì
Với bà già tay ôm đống ruột?
Hãy nhìn xem chúng đã làm gì
Với những người đàn bà không quần không áo?
Hãy nhìn xem chúng đã làm gì
Với đứa trẻ trần truồng chừng năm sáu tuổi?
Hãy nhìn xem chúng đã làm gì
Với những người đang vẫy vùng dưới giếng?
Hãy nhìn xem tên lính Mỹ cười
Khi nó lia băng đạn
Hãy nhìn xem tên lính Mỹ cười
Khi nhiều đồng đội nó đè lên đứa bé
Hãy nhìn xem tên lính Mỹ cười
Khi hiếp xong chúng xé đứa trẻ ra thành nhiều mảnh!
3. Bản quyền của cái chết
Người ta bảo
Nước mất, làng không mất.
Ở Mỹ Lai hoàn toàn ngược lại
Nước còn, làng mất!
Hơn bốn mươi năm vụ thảm sát kinh hoàng
Đất không đòi tặng thưởng Huân chương
Đất không đòi bồi thường chiến tranh
Đất chỉ đòi bản quyền cái chết
Bom đã bỏ chỗ này,- Hãy cắm biển vào đây!
Đạn đã xé nơi này,- Hãy cắm biển vào đây!
Nhà này mười người chết,- Hãy cắm biển vào đây!
Căm hầm này bảy người chết hãy cắm biển vào đây!
Hãy cắm biển vào đây!
Hãy cắm biển vào đây!
Hãy cắm!
Để những ai đến đây hãy nhìn vào sự thật
Để người Mỹ nào đến đây nhìn ra sự thật
Nhưng không được đem máy dò mìn
Để dò tìm xương cốt người dưới đất!
*
Hơn bốn mươi năm người sống sót trở về
Không đòi Huân chương, không đòi bồi thường chiến tranh
Chỉ đòi bản quyền cái chết
Người này là ông tôi
Người này là bà tôi
Người này là mẹ tôi
Người này là tôi
Chiếc nón này
Chiếc áo này
Chiếc cặp tóc này
Bàn tay này...
*
Hơn bốn mươi năm
Sáng nào cũng vậy
Năm giờ bốn phút
Làng Mỹ Lai thỉnh chuông
Năm hồi bốn tiếng
Tượng trương năm trăm lẻ bốn linh hồn
Cầu cho siêu thoát!
Trong tiếng chuông ngân
Tôi thấy
Năm trăm lẻ bốn gương mặt
Già trẻ làng Mỹ Lai
Hiện lên
Sau lá bồ đề.
4. Sau lá bồ đề
Tôi nghe sau lá bồ đề
Trà Bồng, Trà Khúc đập về Mỹ Lai
Ru cho cỏ lớn thành cây
Khói hương thành nắng, chim bay thành đàn
Ru cho cát bụi hoang tàn
Thành thôn, thành xóm, thành bàn chân xưa
Con gà gáy lại sáng trưa
Tan trường trẻ lại dạ thưa đầy nhà
Chum tương lại sát vại cà
Tiếng chày tiếng cối mở ra cánh đồng
Trầu cau lại thắm vợ chồng
Bếp thơm mùi khói, lửa nồng mùi rơm
Lại nghe cá quẫy trong nơm
Mùa xuân lại hát, bát cơm lại đầy
Bao nhiêu máu thấm rãnh cày
Sóng Sa Kỳ vỗ sau ngày bão tan
Bao nhiêu màu tóc thành than
Muối Sa Huỳnh ướp mặn ngàn năm sau
Bao nhiêu chiếc nón đội đầu
Cháy trong bom đạn thành bầu trời quê
*
Tôi nghe sau lá bồ đề
Lời kinh cửa Phật tụng về Mỹ lai
Cây đừng thành triệu mũi gai
Lưỡi dao thù hận đừng mài nghìn năm
Đất đừng định huyệt hờn căm
Bao nhiêu mảnh vỡ đừng xăm vào lòng
Hãy dâng nước ngọt cho đồng
Mương đừng dẫn máu vào bông lúa vàng
Lời ru lại sáng trăng vàng
Đòn gánh lại trĩu mùa màng trên vai
Miếng trầu dắt mối làm mai
Mảnh sành lại giục mảnh chai đâm chồi
Bí bầu lại nở hoa tươi
Đồng sâu đồng cạn lại vui trâu cày
Bầu trời ấp xuống lòng tay
Giọt sương trắng nở ra bày gà con
Chíp chiu gọi suối gọi nguồn
Cục ta cục tác gọi non nước mình
Rau riếp lại dựng cột đình
Cái năn cái lác lại thành cây đa
Nén hương lại hiện ông bà
Cái liềm cái hái lại ra trăm nghề
Tôi nghe sau lá bồ đề
Trời đang xanh lộc nghiêng về Mỹ Lai.
Trại viết Quảng Ngãi, tháng 11 năm 20011
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét