Thứ Ba, 17 tháng 7, 2012

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM

 
 Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM
.
Hoa loa kèn vẫn nở

Màu trắng làm ta thon thót giật mình như đang bấp bênh đứng bên miệng hố
Bao nhiêu nước mắt mẹ ta xỉa xuống màu trắng trên đầu đến giờ chưa lên được
Chiếc cọc thời gian mục gãy âm thầm dưới nén hương không còn chỗ vịn
Con ong bay theo hút nhụy trên con đường tiễn dòng chữ bất tử về cõi vĩnh hằng được kết bằng những bông hoa loa kèn màu trắng

Một màu trắng mênh mang biển lớn của những cuộc chia ly màu đỏ  một thời hoa đỏ
Sau bao nhiêu năm chưa dám nghe lại tiếng những con tàu xình xịch nối nhau xuyên qua đêm trắng
Con gái con trai mang tình yêu trong trắng thời áo trắng không có màu áo trắng ra đi làm lẩy nỏ thần
Cuồn cuộn chảy về phương trời mang tên Phan Đình Giót

Con ta lớn lên đã thành chủ nhân đất nước
Điệu nhảy Disco không có những cánh rừng bị cháy trụi bởi những trận mưa màu trắng, sự thiêu đốt trắng
Lấp lánh trong mơ đồng dola xanh, đồng dola trắng, chất bột trắng, cuộc du học Nhà Trắng
Đầu lưỡi ngân nga một chân trời nhạc trắng

Ngựa Thánh Gióng bay về mây trắng
Dấu chân lạ người mẹ ướm vào sinh ra Thánh Gióng một màu cỏ gà trắng
Bèo hoa dâu đã lên tàu vũ trụ
Cổng nhà ta hoa loa kèn vẫn nở.
4.7.2012
Những nốt thăng mùa hạ

Mùa hạ qúa nóng khi bắt đầu bằng những tin báo bão  cập nhật mỗi lúc một dữ dội
Cấp gió chốc chốc lại được nâng lên làm cho những ánh nhìn quay cuồng phong vũ biểu
Hoa phượng đâu muốn đối mặt với sự khốc liệt tan nát để cháy đến tận cùng ngọn lửa trên một con phố vắng người
Cho dù siêu bão có thể là nốt thăng kỳ vĩ nhất trong bản nhạc kịch của thần gió

Cổng làng mở ra không phải để sấm chớp chất nhiều thêm lên hạt lúa
Giấc ngủ vỡ tả tơi từ trong trận chiến Sơn Tinh đánh Thủy Tinh bốn nghìn năm phù sa chưa kết lại
Đứa trẻ bú những vết sẹo gia truyền hằn sâu trong truyền thuyết mang thương tật từ  trong bụng mẹ lúc lớn lên cứ giơ làm biểu tượng
Hệt ĐanKô xé ngực dứt trái tim giơ cao làm ngọn lửa dẫn đường

Khúc hát về cánh buồm vượt qua giông bão miếng vá chồng lên miếng vá
Trang điểm bằng hết mùa xuân này đến mùa xuân khác khuôn mặt sóng vẫn hằn sâu bao nhiêu vết xước
Vòng đời thân cây vặn xoắn co thắt bởi những nốt thăng mùa hạ
Những chiếc lá bị quật xác xơ để lại cho mỗi búp lộc đâm chồi thon thót xé trời chớp giật

Bày chim non không muốn ngày đầu tiên vỗ cánh trong những tiếng còi báo động
Đừng đốt những bông hoa mùa xuân cho mùa hạ nóng hơn
Mùa hạ đã mang trong mình rất nhiều ngọn lửa
Bản giao hưởng cho một đêm trăng đẹp không cần nhiều nốt thăng đến thế.
3.7.2012
Gió cứ u u thổi

Gió cứ  u u thổi chiếc chum vỡ nằm sâu trong ký ức
Tuổi thơ ta bỏ hoang từ khi rời tiếng ru của mẹ
Cỏ phủ mặt giếng làng như đồng tiền trinh suốt đời nằm ngửa không thể nào lật sấp
Trầm tích nghìn năm ngoi lên thở bằng bông súng tím.

Cây cung Thạch Sanh bắn đại bàng đã thành dĩ vãng cùng với cây đa sau nhiều trận bão
Phường bội phường chèo vô sinh không có người thừa tự
Những đôi vai gánh nếp nhăn vượt khỏi đời mình mỏi mệt dựng câu hát cũ làm lều tránh nắng
Giấc mơ nào cũng muốn nhổ neo rời xa nước da quả trám.

Băng zôn biểu ngữ treo rực rỡ từ đồng cạn đến đồng sâu làm thuốc tăng lực rơm rạ vẫn phải nhiều lần đưa lên bàn cấp cứu
Dấu chân ngựa Gióng mất từ thời hồn người gọi đò vọng thành tiếng ếch trong thơ cụ Tú
Văn hóa làng nghìn năm vo lại không chặt một khổ đồng dao
Đời cua cua xáy đời cáy cáy đào giắt lưng làm chìa khóa.

Năm mới nào cũng đến vào một giờ cố định, một ngày cố định, trên bàn thờ bày một loại bánh cố định, một mâm ngũ quả cố định
Bắt đầu bằng một bài cúng cố định, những cái chắp tay vái lạy cố định
Cầu khấn một số vị thần linh cố định
Mong cái cố định mang đến nhiều thay đổi!

Hình nộm giắt quanh mình rất nhiều thuốc trừ sâu, mặt người quê vẫn xanh xao vì bao nhiêu thứ đỉa
Hạt lúa trượt chân xuống tiếng thở dài
Lá rụng buồn như khuôn mặt vay nặng lãi
Gió cứ u u thổi chiếc chum vỡ nằm sâu trong ký ức.
12.7.2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét