Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Thơ Phạm Văn Công


Thơ Phạm Văn Công
MÂY TRỜI XANH TỔ QUỐC
.
Tổ quốc ban đầu là chiếc nôi tre,
Tôi nhìn thấy đường cong và viền mây xứ sở.
Tổ quốc là chiếc nôi sinh nở,
Khắp trăm miền đều một dáng hình thôi...
Tổ quốc ban đầu là một chiếc nôi,
Ôm ấp và hát ru những người con cùng chung bọc trứng.
Tổ quốc là chiếc nôi bền vững,
Bốn nghìn năm như bốn sợi dây đưa...

Tổ quốc sinh thành từ chiếc nôi xưa,
Dài theo những lời ru là câu chuyện kể.
Cây gậy trúc thần kỳ trên tay người đạo sĩ,
Bắt đất đá thành vàng, lấp bể thành non.
Chiếc nón lá tuyệt vời và cây gậy sơn son,
Là hình ảnh của căn nhà vô cùng hiện thực...
Câu chuyện kể làm mình náo nức:
Cảm thương người đổi Châu Rí, Châu Ô...
Trái tim xưa xa lắm từ thời nào,
Còn đập mãi trong lòng câu chuyện cũ...

Tổ quốc bốn nghìn năm ấp ủ,
Tiếng nôi đưa nhè nhẹ đến bao giờ.
Ca dao lẫn trong lời thơ giết giặc,
Để người đi ra trận nhớ khôn nguôi.
Tiếng hát lựng hương đồng và cỏ nội,
Trẻ thơ say giấc ngủ đến nồng nàn.

Yêu biết mấy... mây trời xanh Tổ quốc,
Để biển lồng...
Sóng vỗ...
Nhịp nôi đưa...

Tam Kỳ, 1980

.

BÀI CA LAM LŨ
Kính dâng tổ tiên tôi.
.
Thuở hồng hoang
Con Lạc – cháu Hồng.
Phiêu bạt rừng sâu, núi thẳm.
Hang đá làm nhà,
Vỏ cây che tạm.
Trí dũng trời cho hai cánh tay trần…
Dựa vào núi bạt ngàn,
Lẩn vào hang sâu thẳm.
Đêm sơ khai,
Tia chớp xé ngang trời…
Lửa - lửa cháy,
Lụi tàn và rực đỏ
Thiêu hoá tận cùng và nảy nở vô biên…
Tảng đá vỡ,
Biến thành rìu – thành búa,
Thành lưỡi cày – thành dùi đục – thành dao…
Bàn tay chai,
Quen hái lượm - bới đào.
Khéo nhồi đất,
Nung thành nồi, thành chậu…
Từ hang đá ăn nhờ - ở đậu.
Dựng mái nhà,
Che nắng – tránh mưa...
Cái cây mọc trên rừng,
Vị chát - vị chua.
Cấy vào đất thành hoa thơm – trái ngọt.
Cố thuần hoá và dày công chăm sóc,
Loài thú hoang,
Thành gia súc, gia cầm...
Đất cằn khô,
Hạt lúa rẫy hoá thân.
Thành lúa nước,
Nuôi dân cày đánh giặc.
Trăm hạt chắc có vài ba hạt lép,
Luỹ tre làng xinh đẹp hoá thành chông...

Lửa bạo tàn – ngùn ngụt núi sông,
Sinh Phù Đổng,
Cơm nồi ba, nồi bảy...
Chiếc nôi nhỏ,
Đêm mơ ngồi bật dậy.
Mong thừa cân, dư sức đổi thay đời…

Đêm yên tĩnh
Như hàng ngàn năm trước
Đất trời xuân
Nghĩ lại vọng người xưa…
Thưở hồng hoang
Dẫu dãi nắng mưa
Họ không có tháng năm,                    
Họ không có bốn mùa.
Họ chỉ có những ngày lam lũ..

Tam Kỳ, 12/2005
.
ĐIỀU TƯỞNG CHỪNG QUÊN
.
Mớ rau rừng
Mang hương vị đông quê,
Về phố héo phần chở che rơm rạ.
Hương của đất,
Nồng nàn từng ngọn lá,
Bí tươi non,
Quặt quẹo nắng hanh vàng…

Rau mồng tơi,
Che chắn lối anh sang,
Trái mướp đắng thân quen mà rất lạ…!
Rau ngót ngọt,
Chen chân từ kẽ đá,
Giữ lòng mình… râm mát bóng cây che…
Rau lốt cằn,
Chiu chắt chút hương bay,
Để ốc đá, cá đồng thành mỹ vị.
Trái ớt xiêm,
Nồng nàn chung thuỷ,
Đầu lưỡi tưa cay xé … rá cơm lưng…

Vị chanh tươi… chua ngọt đã từng,
Rau lang luộc…Ấm một thời trai trẻ.
Đời cứ thế … cọng từng con số lẻ
Trải lòng mình…san sẻ… những riêng chung…

2003


VÀ...ĐỂ QUÊN Ở ĐÓ... TUỔI THƠ MÌNH
.
Đêm nằm nghe tiếng trống tiễn đưa nhau,
Hai nhịp một giữa trời khuya tan tác.
Ngôi sao sáng cũng một thời lưu lạc,
Huống hồ chi đời chẳng đổi thay đời…

Tuổi chín  mười, mấy thuở rong chơi,
Trưa nắng cháy... đầu trần, chân đất.
Cơn mưa lớn.... vội vàng, tất bật,
Hàng hiên bơi…mong lũ lụt mông mênh…

Nước mắt tràn…con dế chết trong đêm,
Sáng ra dậy, buồn không đi học được.
Con cá thia có bao giờ ngộp nước,
Bởi cái chai…nhỏ quá…phải lìa đời…

Rèm mây che mờ nhạt cánh diều trôi,
Chiều hấp hối … nghiêng một phần tuổi nhỏ.
Cánh đồng rộng ngây ngô nằm trên cỏ,
Và… để quên ở đó…tuổi thơ mình…

12/2007
.

LẠI ÂM THẦM TÍNH TOÁN
.
Không bình thường nữa rồi,
Mưa mỗi lúc một điên…
Tháng mười một anh nghe,
những cơn gió xoay chiều…đổi hướng,
Giật liên hồi
bão lũ cả Miền Trung….

Cong đòn gánh, lưng phơi lì sỏi đá,
Nắng cháy đã qua rồi… mưa xối xả Trường Sơn.
Gầm gừ từ núi cao,
đành đoạn biến những dòng sông trong xanh
đến tận cùng ngầu đục…
Quên hết những làng quê chưa một ngày sung túc…
bầm dập… tả tơi…
Quên hết những vườn cây….
ăm ắp hương quê phải kiệt cùng nhựa sống…

Tháng mười một bốn bề náo động…
Sơ tán cả trong đêm theo dự báo triều cường…
Già trẻ cuống cuồng,
vây bắt những con gà vô tư, còn chơi trò trốn kiếm,
Không nhốn nháo lên ghe… toang toác góc chiều buồn….

Mùa lũ thiếu những bàn tay gân guốc,
Trai làng bỏ đi đâu !!! để  gió giật, gió lùa…
Trời trở chứng, đã năm lần - bảy lượt,
Nước băng đồng băng bãi vẫn cuồng điên !!!
Mất mát, hư hao, tan tác, muộn phiền…
Nắng đổ mồ hôi – mưa tràn nước mắt…
Xuân, Hạ, Thu, Đông …bốn mùa chiu chắt,
Hạt lúa vàng…lũ đã cuốn trôi sông …

Tất cả sẽ qua đi …
sau mùa lũ hãi hùng…
Những người dân chân lấm tay bùn …
Lại âm thầm tính toán …

Tháng 11/2007

.
TƯ THẾ NGHIÊNG

Tất cả mọi người trong chúng ta,
ai cũng tự cho mình,
vươn theo chiều thẳng đứng.

Không chịu nhận ra mình,
khi quả đất đang nghiêng...

Lệch đã tự lâu rồi,
trong tư thế hiển nhiên.
Để cây cỏ,
chiêm muông
và người đời,
tha hồ ca hát...

Những chân ruộng bậc thang đến tận cùng trời - bát ngát,
Bởi nghiêng trong tư thế... của riêng mình...

1986
.
Thơ Phạm Văn Công/ Tác giả gửi bài
NNB vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét