Thơ Huy Tập chân tình mà da diết như một khúc ru. Huy Tập là
bộ đội giải phóng Huế , nên rất nặng
tình với Huế. Bài thơ NẾU NHƯ CHẲNG CÓ SÔNG HƯƠNG của Huy Tập người Huế ai cũng
thuộc. ( NgôMinh giới thiệu )
Thơ HUY TẬP
NẾU NHƯ
CHẲNG CÓ SÔNG HƯƠNG
Nếu như chẳng có Sông Hương
Gửi tình cho Huế gửi thương nơi nào
Nếu như nước chẳng xanh màu
Áo em sao lại tím màu thủy chung
Nếu như chẳng có dòng sông
Câu thơ ai chở xuôi dòng Huế thơ
Nếu như nước chảy thành thơ
Câu thơ áo tím anh chờ Huế ơi
Ai qua Huế một lần thôi
Mang đi từ Huế ngọt lời nhớ thương
Nếu như chẳng có dòng Hương
Câu thơ xứ Huế giữa đường đánh rơi
Thương màu tím Huế đầy vơi
Sông Hương xanh suốt những lời cho nhau.
Huế 1987KHOẢNH KHẮC MỘT VÒNG RUN RẨY
Nếu như chẳng có Sông Hương
Gửi tình cho Huế gửi thương nơi nào
Nếu như nước chẳng xanh màu
Áo em sao lại tím màu thủy chung
Nếu như chẳng có dòng sông
Câu thơ ai chở xuôi dòng Huế thơ
Nếu như nước chảy thành thơ
Câu thơ áo tím anh chờ Huế ơi
Ai qua Huế một lần thôi
Mang đi từ Huế ngọt lời nhớ thương
Nếu như chẳng có dòng Hương
Câu thơ xứ Huế giữa đường đánh rơi
Thương màu tím Huế đầy vơi
Sông Hương xanh suốt những lời cho nhau.
Huế 1987KHOẢNH KHẮC MỘT VÒNG RUN RẨY
Sáng nay
Cháu tôi tập nói tập đi
Cả nhà hoan hô
Nhịp nhịp run rẩy
Ông đỡ cháu dậy
Sau mỗi lần chập chững bước chân con.
Đời người biết đi từ những rẩy run
Bước vào khát khao trời đất thiên đường.
Chiều nay
Tấm lưng còng mẹ tôi
Trăn trở đi tìm cây gậy trúc
Bàn tay già rung lên thời gian
Lần hồi bàn chân
Từng bước run run chập chững
Sau trăm năm cuộc đời
Thanh xuân và hạn úng
Mẹ tôi trở dậy
Lưng còng cây gậy
Tôi miên man run rẩy
Yên lặng bước theo
Rưng rưng năm tháng phập phồng
Tôi vội vàng nắm tay mẹ
Tôi tập đi cho mẹ
Hay mẹ tập đi cho tôi!
Câu hỏi nghe đau chực khóc thôi
Xin đừng khóc!
A, thế này ngày ạ
Suốt cuộc đời tập đi
Là khoảnh khắc một vòng run rẩy!
Nam Định 23-2-2006
BẬC CỬA NHÀ MÌNH
Bữa con về thăm nhà
Để đi xa đánh giặc
Sau tiếng chào là nước mắt
Chảy vòng quanh nỗi nhớ nhà mình
Dáng mẹ ngồi tựa vào mông mênh
Trên bậc cửa ngày ngày con qua lai
Trên bậc cửa mỗi sáng ra thấy bình minh thức đậy
Con lớn
Con đi
Con khôn
Con dại
Bậc cửa nhà mình
Im lặng
Con!
Bữa con lên đường
Mẹ vin vào bậc cửa
Không nói
Lặng lẽ nói nhiều hơn
Mỗi bước ra đi bước thương nhớ dài thêm
Để mỗi bước trở về khắc mình trên bậc cửa!
Nơi ấy
Mẹ tiễn con đi
Mẹ trở vào
Rồi mẹ không về nữa
Con trở về sau biền biệt rừng xanh
Con trở về vào một ngày xanh
Bộ quân phục màu xanh
Khói bếp la đà hương vương quê xanh
Nhưng bậc cửa mẹ ngồi không xanh
Bậc cửa một đời con không qua nổi!
Thơ Huy Tập/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét