Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Thơ Lê Đình Ty


Thơ lục bát Lê Đình Ty là tiếng gọi của nẻo xưa, tiếng thở dài của quá khứ gửi đến hôm nay và mai sau. Xa xót mà ấm nồng ( Ngô Minh giới thiệu)
Thơ Lê Đình Ty
Điện thoại : 052 3826 761
Di động :0918 829 647

CHIỀU
 
Chiều nghiêng mái nắng rộng rinh
Hồn tôi rười rượi chút tình Linh Giang
Ai xưa thả ánh trăng vàng
Bồng bềnh trôi lạc trần gian đến giờ ?
Gió tìm chi giữa hư vô
Chân chiều chôn triệu xác mồ thời gian.
Chiều rơi lả chả giọt vàng
Hay muốn tiếng vỡ chiều tan mạn chiều ?
Tôi xa thăm thẳm trời yêu
Hồn vương bụi nắng mắt chiều ngẩn ngơ
Một chiều nắng vạn chiều mưa
Nhớ thương đứt ruột mà chưa tới chiều.
Ai về gấp áo thân yêu
Cho tôi chầm chậm một chiều mộng mơ !
Mắt quầng giọt nắng, giọt thơ
Bên chiều tôi đứng ngóng mờ bên sông
Chiều ơi ! Chiều nhớ gì không ?
Tôi đã mất một chiều không trở về.
Sông Gianh,  6-1986
KHOẢNG VẮNG
.
Ta trong khoảng vắng mẹ cha
Nỗi đau hằn dấu tim ta bời bời
Vợ con khoảng vắng ta ơi !
Thân ta sống giữa đất trời như không
Quê hương khoảng vắng nhớ mong
Hồn ta giọt lệ rơi trong ngậm ngùi
Bạn bè khoảng vắng buồn vui
Ta con thuyền nhỏ sóng vùi bão giông
Em là khoảng vắng ta không!?
Ta còn chèo chống cạn dòng tìm em
Lấp đầy khoảng vắng ngày đêm
Câu thơ ta nhặt gửi thêm với người
Mai ta khoảng vắng ta rồi
Còn tri âm với vạn lời tri âm ?
.
LỜI QUÊ
.
Tôi lên Lệ Thủy gặp mưa
Kiến Giang tịch mịch gió lùa riêng tôi
Bạn xưa góc bể chân trời
Biết ai gửi nhớ trao lời cùng mưa ?
Tôi về nhặt lại ngày xưa
Bến Chền*  im bóng đò trưa nhuốm màu
Mưa giăng nhòa mấy nhịp cầu
Tôi bên Bến Đợi*  nát nhàu chiều xa
Mút mùa Lệ Thủy mưa qua
Đò ơi ! Tôi gọi thiết tha dưới trời
Mưa về tắm mát hồn tôi
Hay mưa nhắn nhủ đôi lời quê hương ?
Mũi Viết – Lệ Thủy, 1997
------------------------------------------------
·          Bến Chền,Bến Đợi: Hai bến đò ngang trên sông Kiến
.
NGÀY LẠC
Tặng em Tý
 
Tôi về lạc giữa quê nhà
Bạn bè một thuở như là chưa quen
Người thân phiêu bạt đôi phen
Kẻ Nam, Bắc, người khuất bên mé đồi …
Đường quê đếm bước riêng tôi
Gió thu hiu hắt nói lời cỏ sương
Ơi người tôi nhớ tôi thương !
Ngày mai còn biết trên đường gặp không ?
Tôi giờ thân xác long đong
Nhớ quê tay trắng còn mong lối về .
Xuân Hồi, 11/10 Kỷ Mão
.
Ngày Xuân thăm núi Thần Đinh
.
Thần Đinh (*) rười rượi gió Xuân
Tôi lên bạn với xa gần trời mây
Nâng từng chiếc lá cành cây
Ngỡ như đã gặp bao ngày ngóng trông.
Một mình tôi với thinh không
Chùa Non hoang phế rêu phong ngậm ngùi
Nghìn năm non nước buồn vui
Ai quên ai nhớ ai xui nỗi niềm ?
Xuân sang thăm thẳm mắt huyền
Lan rừng nở đóa bình yên núi đồi
Thần Đinh lặng lẽ ngày trôi
Tâm nhang ngun ngút dưới trời chào Xuân .
--------
(*): Núi Thần Đinh, núi thiêng ở phía Tây Đồng Hới
 
NHỚ  BÍCH  ĐỘNG
 
Cuối chiều Bích Động tôi lên
Còn vương nắng gió cảnh tiên khi về
Tôi trong năm tháng u mê
Biết chi mặc khách hẹn thề nơi đây
Dấu chân lưu giữ đất này
Tôi soi gặp lại tháng ngày bỏ quên
Chắp tay lạy trước cửa thiền
Lạy trần gian bớt lụy phiền trần gian !
Ngược dòng xe cộ bon chen
Ai xui tôi gặp mắt em xanh trời
Rồi em thoắt lẫn dòng người
Khói hương tôi thắp lẻ đôi bóng hình
Em xa trùng điệp Ninh Bình
Tôi như hóa đá một mình ngóng the
 
TÔI ỨNG CỬ
.
Thời gian vô định – chính trường
Tôi vừa đắc cử lên hương làm Người
Buồn, vui tiếng khóc chào đời ?
Tháng năm phó thác thì thôi chối từ !
Gánh lên trách nhiệm lắc lư
Nhiệm kỳ mệt mỏi đến từ năm nao
Trên cương vị mới tôi chào
Niềm vui lẫn với nỗi đau giấu gì !
Công cha nghĩa mẹ ơn nghì
Quê hương vời vợi biệt ly sớm chiều
Và, tôi xa xót bao điều
Nỗi riêng cay đắng tình yêu đến giờ .
Rồi mai tôi sẽ giã từ
Ngai vàng - chức vụ - ngục tù - đời tôi
(Thời gian nghiệt ngã nghiêng soi
Phù du phút chốc đời người nhẹ trôi )
Ngoái nhìn tôi lại buồn tôi
Thương cha, thương mẹ một thời gieo neo
Quê hương lam lũ đói nghèo
Mà tôi vượt suối băng đèo mây bay…
Nếu tôi còn sống thêm ngày
Tôi còn ứng cử kiếp này : Tình yêu !
Xuân Hồi, 1984
 
TÔI VỀ ÁO ƯỚT
Tặng Hải Kỳ & Nh
 
Ai sau loáng thoáng rèm mưa
Tôi về hong áo giữa trưa thẫn thờ

Ngày xuân có tự bao giờ

Tơ non chồi biếc thắm bờ xa xanh !

Sao tôi chẳng biết cất dành ?

Bao năm khói lửa chiến tranh ngậm ngùi

Bây giờ áo ướt niềm vui

Ngày xuân bên cửa như xui tôi cùng !

Tôi đi với bạn trên đường

Nghe trong gió thoảng lời thương nghẹn lời

Mưa xuân rắc phấn đầy trời

Tôi về áo ướt ai cười tôi chăng?

Giờ cầm chiếc áo rưng rưng

Gió xuân líu ríu như chừng gọi tôi

Ai sau rèm cấm xa xôi

Nhớ người áo ướt dưới trời đem hong ?



Xóm Re - Bắc Lý, 2-1987

 
TAM ĐẢO. 1
 
Dừng chân chót vót cổng trời
Đẫm sương Tam Đảo khô lời cây rung
Ở đây cũng rú cũng rừng
Cũng đất đá cũng lưng chừng dây leo !


Thôi ta cam phận đói nghèo
Ngồi nhìn gió qua núi đèo rụng Thu
Vườn ai mướt cánh Su Su
Cứ xanh biếc hay tự ru nỗi mình ?

Đường lên càng dốc càng kinh *
Nhớ về đồng đất quê mình mà thương
Bao năm  eo oóc * lên đường
Đến đây ta  ngó* cũng thường vậy thôi !


Cây chen cây mọc núi đồi
Người chen người vẫy gọi mời người lên
Thánh thần yên ả miếu đền
Sao ta lạc suối tìm miền Giải Oan


Bên suối Giải Oan-Tam Đảo,9-2009
Tiếng địa phương :
- kinh * : sợ
- eo oóc * : mong , ước muốn
- ngó * : nhìn

Thơ Lê Đình Ty/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét