Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM


Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM
.
Anh về với mẹ
.
Chỉ là một nắm đất thôi
Anh về với mẹ, à ơi...Anh về!

Mẹ giờ thôi khấn bờ đê
Thôi cầu bến nước, thôi mê dữ, lành.
Bàn tay mẹ chạm tiểu sành
Ruột mình chạm khúc ruột mình...à ơi!..
Chẳng còn nướcắt để rơi
Mẹ đưa khăn thấm khan thời còn đau
Gọi hồn anh nhập hom dâu
Khói hương không ảnh lạy vào ba lô
Tên anh đốt gửi hư vô
Đỡ nghiêng đời mẹ sóng xô đò đầy!

Anh về ru những ngón tay
Bấu vào bậu cửa cho ngày bình yên
Anh về ru ngọn tóc tiên
Nuôi êm giấc ngủ, mẹ quên nhọc nhằn!
Anh về ru dậu cúc tần
Thay anh chườm bóp những lần mẹ đau!
Anh về ru chiếc mo cau
Thay anh múc nước qua bao tháng ngày...

Anh về đây, anh về đây
Ru thanh thản mẹ lần này...à ơi...
.

Mấy thằng chí cốt

Mấy thằng chí cốt ngày xưa
Chẳng ai sàng sẩy nắng mưa cũng mòn !
Thằng sau bom đạn chẳng còn
Thằng truyền bệnh tật cho con suốt đời
Thằng tâm thần sống dạt trôi
Gặp ai cũng hỏi là người hay ma
Thằng thì tìm cách lánh xa
Gặp nhau cuống quýt dăm ba câu chào
Thằng thì chất ngất lầu cao
Nhìn bạn chân đất chẳng bao giờ mời
Cái thằng nghèo rớt mồng tơi
Lần mò địa chỉ khắp nơi tìm về !

Xuân 2006.

Lục bình

Chẳng là gì cả của nhau
Mà sao lòng cứ nhói đau cho lòng!
Mặt đường hơn cả mặt sông
Quán em mở giữa gió giông chợ trời!
Ngã ba ngã bảy lòng người
Tiếng say đầy cốc, tiếng cười tràn ly!
Tiễn người lảo đảo ra đi
Đón người mắt đẫm tình si bước vào!
Khách hàng thả sức tào lao
Thuyền em lựa lạch giữa bao thác ghềnh!
Dễ chi được sống thật mình
Bao nhiêu mảnh vỡ chắp thành niềm vui?
Đô thành xoáy xiết dòng trôi
Quán hàng
một cánh
em tôi
lục bình…

Vạt áo mẹ

Vạt áo mẹ có lành đâu
Đùm bao cay đắng khổ đau một thời!
Vá chằng đùm phận tả tơi
Nhuộm bùn đùm hạt mưa rơi vùng lầy!
Gập ghềnh đùm cái trắng tay
Đùm vỏ dừa vứt, đùm đầy vỏ dưa!
Đùm cây trúc nẫu nắng mưa
Đùm bao nhiêu thứ mẹ chưa một lần!
Lặng thầm giọt nước mắt lăn
Chỉ vạt áo biết nhọc nhằn mẹ thôi.
Thảo thơm giở miếng trầu mời
Lòng bao bến lở bến bồi ai hay?
Chỉ đằng sau miếng trầu cay
Mới là bão giật, bão lay tận cùng!
Nát gan ruột nuốt vào lòng
Áo nhàu vuốt phẳng lặng không một lời!
Cái tinh cái chất làm người
Ủ trong áo mẹ thành tôi bây giờ.
Nén nhang về lạy bế bờ
Rưng rưng vạt áo câu thơ nảy mầm.

2003

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét