Thơ NGUYỄN
THIỀN NGHI
Lặng lẽ như chiếc bóng ,nhưng từng chữ , từng thi ảnh thơ Nguyễn Thiền Nghi cứ rơi vào lòng người như mưa Huế ...( Ngô Minh giới thiệu)
CHIẾC BÓNG
Người đàn bà cúi nhặt bóng mình trên sóng
Thời con gái nặng nề ảo giác
Quá khứ như lưỡi dao chém xuống
Mắc mớ rễ tre
Chờ nước lớn đẩy buồn ra biển
Tẩm hương bưởi đi tìm
Áo hội ngày xưa mòn rách lễ nghi
Người đàn bà cúi đỡ đôi ngực không tròn
Đưa ra phía trước
Tiếc thương một thời
Môi cười không khâu kết sắc hương
Đẩy mình ra giữa dòng sâu
Tiễn đưa những gì trinh tiết
Miếng trầu khô không vôi
Miếng cau già cỗi đôi bờĐôi tay buông
Đôi chân khát thèm còn muốn
Tủi mình gói nụ hôn trăng úa
Vá lại chút hương tàn
Đành rã nụ cười
Dắt bóng qua sông
Bềnh bồng khuya
Nhớ mảng trời son phấn
Người đàn bà cúi nhặt bóng mình trên sóng
Thời con gái nặng nề ảo giác
Quá khứ như lưỡi dao chém xuống
Mắc mớ rễ tre
Chờ nước lớn đẩy buồn ra biển
Tẩm hương bưởi đi tìm
Áo hội ngày xưa mòn rách lễ nghi
Người đàn bà cúi đỡ đôi ngực không tròn
Đưa ra phía trước
Tiếc thương một thời
Môi cười không khâu kết sắc hương
Đẩy mình ra giữa dòng sâu
Tiễn đưa những gì trinh tiết
Miếng trầu khô không vôi
Miếng cau già cỗi đôi bờĐôi tay buông
Đôi chân khát thèm còn muốn
Tủi mình gói nụ hôn trăng úa
Vá lại chút hương tàn
Đành rã nụ cười
Dắt bóng qua sông
Bềnh bồng khuya
Nhớ mảng trời son phấn
NGOẠI ƠI
Ngôi nhà quàng gió bên sông
Ủ chiều trên vai ngoại
Mưa cuối năm tẩm rượu mái tôn
Lay lắt hương trời thở ấm
Bóng si già, dù ngoại qua sông
Lưng còm cõi bước ngày
Mái tóc sầu đông
Trảy cơn gió bấc
Nắng vãn dần
Sân vắng
Lũng chiều sâu
Ngồi đếm tuổi
Gõ thầm câu kinh tối
Thoảng tiếng ngày xưa
Võng biết phận người
Nhớ quá ngoại về trong chiếc áo tứ thân
Lời hát bộ chong đêm ngất ngưởng
Quê hoài cởi từng chiếc bóng
Đất trầm thơm
Năm cũ qua dần
Đốt mùa lên
Soi đời sau nỗi vắng
Ngôi nhà quàng gió bên sông
Ủ chiều trên vai ngoại
Mưa cuối năm tẩm rượu mái tôn
Lay lắt hương trời thở ấm
Bóng si già, dù ngoại qua sông
Lưng còm cõi bước ngày
Mái tóc sầu đông
Trảy cơn gió bấc
Nắng vãn dần
Sân vắng
Lũng chiều sâu
Ngồi đếm tuổi
Gõ thầm câu kinh tối
Thoảng tiếng ngày xưa
Võng biết phận người
Nhớ quá ngoại về trong chiếc áo tứ thân
Lời hát bộ chong đêm ngất ngưởng
Quê hoài cởi từng chiếc bóng
Đất trầm thơm
Năm cũ qua dần
Đốt mùa lên
Soi đời sau nỗi vắng
CÁNH ĐỒNG
TUỔI
Trên hai đầu đòn xóc chai sần tuổi làm dâu
Ghim mặt người xuống nước
Ruộng bàu ô nổi chìm mùa được mất
Tóc khỏi phủ nối liền mùa vụ
Gánh nhọc nhằn bón nụ cười từng buổi
Bón đời mình từng ngọn lúa thèm xanh
Những đứa con học mùi quê trên vú mẹ
Bùn rạ, tro đời bọt nặn ước mơ
Thương mẹ buổi ngồi như hóa đá
Thương ba ngồi quạt dỗ hạnh phúc hồi sinh
Ngày cháy nám đợi chờ trên sóng lúa
Bầy chim di trốn lạnh vẫn chưa về
Tựa vai chiều tuốt hạt vàng ký ức
Lắm buổi đong đầy
Sao chẳng mọc niềm vui
Cây lúa chín cong
Cây người chín buồn trĩu gãy
Mẹ cõng bóng mình đi bằng tiếng thở dài hạt lép
Những cánh cò rửa đất
Bay rát hốc chiều...
Trên hai đầu đòn xóc chai sần tuổi làm dâu
Ghim mặt người xuống nước
Ruộng bàu ô nổi chìm mùa được mất
Tóc khỏi phủ nối liền mùa vụ
Gánh nhọc nhằn bón nụ cười từng buổi
Bón đời mình từng ngọn lúa thèm xanh
Những đứa con học mùi quê trên vú mẹ
Bùn rạ, tro đời bọt nặn ước mơ
Thương mẹ buổi ngồi như hóa đá
Thương ba ngồi quạt dỗ hạnh phúc hồi sinh
Ngày cháy nám đợi chờ trên sóng lúa
Bầy chim di trốn lạnh vẫn chưa về
Tựa vai chiều tuốt hạt vàng ký ức
Lắm buổi đong đầy
Sao chẳng mọc niềm vui
Cây lúa chín cong
Cây người chín buồn trĩu gãy
Mẹ cõng bóng mình đi bằng tiếng thở dài hạt lép
Những cánh cò rửa đất
Bay rát hốc chiều...
Thơ Nguyễn Thiền Nghi/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét